“Ngược lại, các đệ tử tu tiên ở thành Hắc Thủy sẽ trở thành phụ tá đắc lực của ngươi, bọn họ sẽ cung cấp rất nhiều tài nguyên cho ngươi, phụ tá ngươi trưởng thành tốt hơn.”
“Nhưng ngươi từ bỏ tất cả những điều này, lấy lý do rời khỏi tông môn để cưỡng ép Tông chủ, cuối cùng tới nước Đại Hạ giết tà thú. Ngươi có biết, Tông chủ thất vọng với ngươi đến mức nào không?” Tần Bất Hối nhíu mày, nhắc lại lần nữa.
“Xin lỗi, nhưng nếu có cơ hội chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn đến nước Đại Hạ bảo vệ sư tôn.” Tần Nguyệt cắn răng nói.
“Gàn bướng hồ đồ, ngươi thật sự khiến người khác thất vọng tột đỉnh.” Tần Bất Hối vô cùng tức giận, một quyển sách xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Ngươi xem đi, trên Sinh Mệnh Chi Thư đã viết rõ, ba mươi sáu nước Nam Vực đã định là sẽ diệt vong, chỉ có Trung Châu may mắn có hy vọng tồn tại, không ai có thể thay đổi tất cả những điều này.”
“Cho dù tạm thời thay đổi được, tương lai cũng khó thoát khỏi vận mệnh diệt vong, ngươi hiện giờ chỉ đang làm chuyện vô ích, mười sáu quốc gia này rất nhanh sẽ diệt vong.”
Tần Bất Hối nói, tức giận nhìn Tần Nguyệt, rất không vừa ý với hành động tốn công vô ích của nàng.
“Không, vẫn còn hy vọng. Ngươi đã quên cột sáng thông thiên đã xuất hiện hai lần trước sao? Nghe nói có người thần bí đang bảo vệ khu vực này.” Tần Nguyệt phản bác.
“Đó là Văn Tự Thần Bí, chỉ có thể sử dụng ba lần. Tà thú đồng thời công kích ba mươi sáu nước, có hơn một trăm địa điểm chiến đấu, quang trụ nhiều nhất chỉ cứu được một địa điểm, những nơi còn lại chỉ có đường diệt vong mà thôi.”
“Hơn nữa, Sinh Mệnh Chi Thư là một trong những Bát Đại Kỳ Thư, nó đã viết rằng Nam Vực sẽ diệt vong thì nơi đó chắc chắn sẽ diệt vong, cho dù là có quang trụ cũng không có tác dụng.” Tần Bất Hối nói.
“Điều này...”
Tần Nguyệt im lặng, không biết nên nói gì.
Nàng chỉ có thể tiếp tục chiến đấu một mình, cố gắng ngăn cản tà thú, bóng dáng mềm mại gầy yếu đơn độc chém giết trong thú triều.
Tấn Bất Hối chứng kiến cảnh tượng này, đang chuẩn bị nói thêm điều gì.
Đột nhiên.
Đầu nàng mạnh mẽ ngước nhìn về phía chân trời, nhìn về phía bầu trời xa xăm.
Chỉ thấy, trên bầu trời cách đó mấy vạn dặm.
Một cột sáng cao ngất trời xông thẳng lên không trung, cột sáng đó giống như trụ trời đánh tan mây trắng, đâm thủng bầu trời xanh, phá vỡ không trung cùng với đất và trời.
Khung cảnh hùng vĩ đó giống như là thần tích, tất cả những người quan sát cột sáng ấy đều chấn động khôn cùng, đến cả Tần Bất Hối, đồng tử nàng cũng co lại.
Cùng với cột sáng thông thiên này.
Những tà thú bình thường lũ lượt điên cuồng kéo đến các quốc gia lớn đột nhiên dừng lại. Một giây sau, bọn chúng bắt đầu bỏ chạy, cụp đuôi trốn về sào huyệt.
Tần Nguyệt đang trong cuộc chiến gian khổ nhìn thấy thú triều tan rã, nàng ngơ ngác một lát, trong thời gian ngắn không kịp phản lại là đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi nhìn thấy cột sáng thông thiên nọ, nàng cũng ngạc nhiên đến mức lấy tay che cái miệng nhỏ xinh lại.
“Sức mạnh thật khủng khiếp, ta có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa bên trong cột sáng, e rằng Kim Đan kỳ cũng không chịu được sức mạnh này đâu, đúng không?” Tần Nguyệt kinh ngạc nói.
“Không chỉ Kim Đan kỳ, ngay cả Nguyên Anh kỳ cũng không chịu được. Đáng tiếc nó chẳng ảnh hưởng nhiều đến cục diện chiến đấu lúc này. Đợi đã, có gì đó không đúng.”
Tần Bất Hối nhìn thú triều chạy trốn bằng ánh mắt nghi vấn, thần thức của nàng quét qua khắp nơi, nhìn tà thú triều ở nhiều chiến trường đang chạy trốn, nàng cau mày.
“Kỳ lạ, tà thú đồng thời tấn công ba mươi sáu quốc gia, theo lý mà nói, cho dù cột sáng giết một hai Kim Đan kỳ thì cũng không thể nào ngăn chặn thú triều, sao tà thú lại đột ngột rút lui?”
Tần Bất Hối cảm thấy nghi vấn không thông, nàng lấy Thiên Mệnh Chi Thư ra và xem cẩn thận. Một giây sau, nàng choáng váng.
“Trưởng lão Tần Bất Hối, ngươi sao vậy?” Tần Nguyệt nghi hoặc, hỏi.
“Đã vượt qua thiên kiếp lần thứ ba rồi, Nam Vực đã vượt qua được lần đại kiếp nạn này rồi, có người lại cưỡng ép xoay chuyển tương lai! Mấu chốt là ba mươi sáu quốc gia gần như không có tổn thất.”
Tần Bất Hối kinh ngạc nhìn Thiên Mệnh Chi Thư, không dám tin Nam Vực thật sự đã được cứu, hơn nữa tổn thất nhỏ đến mức gần như không đáng kể.
“Tốt quá rồi, sư tôn cuối cùng cũng an toàn rồi, ta phải nhanh chóng đi thăm sư tôn.”
Tần Nguyệt vội càng xông về hướng Thanh Liên tông của nước Đại Quốc, đôi chân nhỏ giẫm lên phi kiếm, bay đi cực nhanh.
Chỉ để lại Tần Bất Hối ngây người đứng đó, nghĩ mãi cũng không ra chuyện người nào có được bản lĩnh lớn đến vậy, lại làm được đến mức độ này.
Bởi vì, ngay cả khi nàng trực tiếp giáng lâm, cho dù là có thắng trận cũng sẽ tổn thương rất lớn, thương vong không thể nhỏ đến mức độ này được.
“Nam Vực đúng là có phúc, vậy mà lại che dấu một người phi phàm như vậy, trái lại ta muốn được gặp mặt một lần.”
Tần Bất Hối nói xong, hình chiếu hư ảo biến mất không còn dấu vết.
…
Ở một nơi khác.
Đại danh chỉ huy của tà thú.
Trên vách tường, một bức tượng đột nhiên vỡ vụn. Một lát sau, tà thú Ngũ Nhãn Hoàng Kim bước ra từ bên trong bức tượng, bước chân run rẩy đi đến bảo tọa, tức giận hét lên