Tần Bất Hối nhìn cảnh tượng bên trong cô nhi viện, thấy mặt trang phục của những đứa trẻ này rất ổn, ấn tượng của Tần Bất Hối về Lý Hiên lại tăng lên.
Nàng đi đến gần cô nhi viện, cẩn thận nghe ngóng một chút, cuối cùng xác nhận cô nhi viện này là do một vị công tử họ Lý giúp đỡ, mọi khoản chi phí đều do Lý công tử chi trả.
Thậm chí mấy tráng hán ăn mặc như tiêu sư kia đều từng làm việc tại tiêu cục Bạch Vân, chỉ có điều sau khi tiêu cục đóng cửa thì đám tráng hán được sắp xếp làm việc tại cô nhi viện, bảo vệ sự an toàn của nơi đây.
"Không tệ, bất kể là vì mục đích gì, có thể thành lập ba cô nhi viện, chiếu cố trẻ mồ côi và người già, điểm này tuyệt đối đáng được tán dương."
Thần thức của Tần Bất Hối tiếp tục rà soát, phát hiện có người mặc trang phục tiêu sư đang áp tải một xe đồ, tiến về phía những thành thị khác.
Một xe đồ đó, có rất nhiều đồ dùng của trẻ nhỏ và người già, chuyện này đã thu hút sự chú ý của Tần Bất Hối.
Thần thức của nàng tiếp tục mở rộng, chẳng mấy chốc đã nhìn về hướng thành Bạch Vân bên cạnh. Ở nơi này, nàng cũng nhìn thấy ba cô nhi viện, trên ống tay áo của những người đó cũng thêu một chữ ‘Lý’ giống như vậy.
"Vậy mà hắn cũng xây dựng cô nhi viện tại thành trì khác."
Tần Bất Hối kinh ngạc, bóng dáng lẫn vào trong hư không biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, nàng đã đến thành trì bên cạnh, đồng thời thần thức của nàng cũng nhìn thấy nhiều cô nhi viện hơn.
"Nơi này cũng có cô nhi viện."
Tần Bất Hối biến mất lần nữa, không ngừng tìm kiếm, lướt qua thành trì ở bốn phương tám hướng, kết quả càng xem nàng càng hoảng hốt.
Bởi vì nàng đã lướt qua mười mấy thành trì, trong tòa thành nào cũng có cô nhi viện, chúng đều thuộc cùng một nhà.
Với sự ngạc nhiên, Tần Bất Hối quan sát nước Đại Hạ một lượt, cuối cùng nàng phát hiện ra, gần như mỗi một tòa thành đều có cô nhi viện.
Cũng tức là.
Chỉ bằng sức mạnh của một cá nhân, Lý Hiên đang giúp đỡ tất cả những người không có nơi nương tựa của cả nước Đại Hạ, lần này biểu cảm của Tần Bất Hối thật sự đã thay đổi, có vẻ xúc động.
"Nhìn nhầm rồi, lần này thật sự là nhìn nhầm rồi! Bỏ ra nhiều như thế này nhất định không phải giả vờ, hắn thật sự đang giúp những người già cô đơn đó.”
Ánh mắt Tần Bất Hối phức tạp, nghĩ đến linh hồn bị tổn thương của Lý Hiên, nghĩ đến chuyện tuổi thọ của Lý Hiên tối đã chỉ còn năm năm, Tần Bất Hối im lặng.
"Vết thương linh hồn là khó chữa lành nhất, tác dụng của bình đan dược đó cực kỳ nhỏ, chỉ có tìm thấy thiên tài địa bảo thì mới có thể chữa trị được vết thương linh hồn của Lý Hiên.”
“Nhưng loại thiên tài địa bảo đó, ngay cả ta cũng chưa từng nhìn thấy. E rằng năm năm sau Lý Hiên sẽ qua đời vì bệnh tật, haiz! Thật sự là người tốt chẳng sống được thiên thu!"
Tần Bất Hối thở dài thườn thượt, vốn dĩ nàng rất có ý kiến với Lý Hiên, cảm thấy Lý Hiên rất có thể là một tên lừa đảo.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lý Hiên, ăn thức ăn ngon của Lý Hiên, hiểu được trình độ trận pháp của Lý Hiên, còn cả việc hắn giúp đỡ nhiều cô nhi và người già như thế nữa.
Điều này khiến Tần Bất Hối đã thay đổi thái độ với Lý Hiên, không muốn Lý Hiên xảy ra chuyện.
Đáng tiếc là vết thương linh hồn quá khó chữa, chỉ có thiên tài địa bảo về linh hồn mới có thể chữa được.
"Thiên tài địa bảo chữa trị linh hồn quá hiếm có, nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng nghe về chúng, đáng tiếc.”
Tần Bất Hối không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể từ bỏ Lý Hiên như thế, suy cho cùng nàng và Lý Hiên chỉ gặp nhau có một lần này, vẫn còn rất xa lạ, nhiều lắm là cảm thấy tiếc nuối.
"Đến Táng Nguyệt Tông trước, thưởng cho Võ Thạch đã cứu ba mươi sáu nước ở Nam Vực, so ra thì Võ Thạch quan trọng hơn Lý Hiên nhiều. Cho dù Lý Hiên đã giúp đỡ rất nhiều người già cô đơn, nhưng Võ Thạch đã cứu hàng tỷ hàng vạn bách tính."
Tần Bất Hối lắc đầu, bước vào trong tường kép hư không, đi thẳng về phía Táng Nguyệt Tông.
Rất nhanh.
Nàng bước ra từ hư không, đứng trên vùng trời của Táng Nguyệt Tông, thần thức mạnh mẽ quét qua cả tông môn.
Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy một thanh niên đang ngồi khoanh chân trong đại điện của tông môn.
Thanh niên này mặc áo bào màu trắng của Thanh Liên Tông, được bao quanh bởi rất nhiều trận pháp, nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ ngồi bốn phía, lẳng lặng bảo vệ thanh niên.
Từ trong âm thầm.
Tần Bất Hối nhìn thấy một vài vệt máu đen, cùng với hắc khí dập dờn trong không trung còn sót lại xung quanh đại điện của Táng Nguyệt Tông, dường như là tàn tích còn sót lại sau khi chém giết tà ma.
"Xem ra, trong khoảng thời gian này, tà ma tấn công Táng Nguyệt Tông khá nhiều, Võ Thạch đã cứu ba mươi sáu nước Nam Vực, cũng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt tà ma.”
“Lũ tà ma hiển nhiên là vô cùng tức giận, rất muốn diệt trừ Võ Thạch để báo thù rửa hận."
Tần Bất Hối lẩm bẩm tự nói, sau đó bóng dáng của nàng lóe lên, lần xuất hiện nữa thì đã đến đại điện của Táng Nguyệt Tông.
"Bái kiến tiền bối Vũ Tiên Tông."
Rất nhiều cấp cao của Táng Nguyệt Tông vội vàng hành lễ sau khi nhìn thấy Tần Bất Hối, không dám có chút bất kính nào.
"Ừm."