'Ting! Toàn bộ năm mươi Huyết Phân Thân mà ngài hạ lệnh mai phục ở Táng Nguyệt Tông đã tử trận, 100 Huyết Phân Thân mai phục ở bên ngoài Táng Nguyệt Tông cũng đã tử trận toàn bộ.'
'Ting! Võ Thạch, Huyết Phân Thân số hiệu 50 bị kẻ địch ám sát nhiều lần, cơ thể bị trọng thương.'
'Ting! Đệ tử A Ngốc của ngài thành công đột phá đến Luyện Khí tầng tám, phần thưởng của ngài: Luyện Khí Sư nhị phẩm tiến giai thành Luyện Khí Sư tam giai.'
'Ting! Huyết Phân Thân của ngài sớm đã phát hiện ra ẩn thú, trông sự ra tay toàn lực của trận pháp và nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ, đã đầy lùi được chín đợt tấn công, chỉ có một ẩn thú chạy trốn.'
Âm thanh nhắc nhở máy móc đột nhiên vang lên, Lý Hiên nhìn vụ việc tập kích Huyết Phân Thân. Hắn biết, đây mới chỉ là bắt đầu, tương lai Huyết Phân Thân số hiệu 50 sẽ liên tục gặp phải ám sát.
Điều này cũng khiến Lý Hiên nhận thức được rằng, tà ma vẫn vô cùng kiêu ngạo ở Nam Vực, Nam Vực vẫn ở trong sự bấp bênh.
"Nhưng mà sự thất bại của chín đợt ám sát này cũng đủ để dạy cho tà ma một bài học rồi.”
Lý Hiên thầm lẩm bẩm, hắn đã bày binh bố cục ở Táng Nguyệt Tông từ trước rồi, mục đích là bẫy chết tà ma, kết quả bọn nó thật sự đến, hơn nữa còn đến chín lượt.
Nghĩ đến kết quả chiến đấu, nghĩ đến tổn thất của tà ma, tâm trạng của Lý Hiên tốt lên khá nhiều.
Một nơi khác.
Trong không gian hư ảo tối tăm nào đó.
Hai gã tà ma mặc trang phục hoàng tộc vừa đến đã tụ lại với nhau, nói về chuyện tấn công Võ Thạch.
Một tên trong đó là Hoàng tử của tà thú, kẻ đã điều khiển tà thú xâm lược Nam Vực trước đó. Một tên khác là Hoàng tử của ẩn thú, người điều hành bộ tộc Ẩn Thú.
"Hoàng tử Ẩn Thú, thuộc hạ của ngươi thật sự có thể giết được Võ Thạch sao? Tên đó có cái gì đó rất bất thường. Lần trước ta dẫn đông đảo cao thủ đến Táng Nguyệt Tông, cuối cùng toàn bộ thuộc hạ của ta đều tử trận.”
“Nếu không phải có bảo vật hộ thân của lão tổ bảo vệ, sợ là ngay cả ta cũng đã bị chôn vùi." Hoàng tử Tà Thú nghĩ đến vẫn còn rùng mình, nói.
"Hoàng tử Tà Thú, ngươi yên tâm đi, lần trước ngươi chưa điều ra rõ tình báo mà đã xuất phát, kết quả là sập bẫy. Lần này bọn họ không có Văn Tự Thần Bí, hoàn toàn không thể cản được ta.”
“Hơn thế, thuộc hạ của ra đều có thể ẩn thân, năng lực ẩn nấp cực mạnh, ám sát Võ Thạch là chuyện dễ dàng." Hoàng tử Ẩn Thú cao ngạo nói, hoàn toàn không lo lắng về hành động lần này.
"Dù sao ta vẫn thấy nên cẩn thật chút thì hơn, ta không dám tùy tiện ló đầu ở Nam Vực, luôn cảm thấy nơi đây rất nguy hiểm, nước rất sâu."
Hoàng tử Tà Thú nghĩ đến mà sợ, nói. Trong đầu nó không khỏi nhớ đến người nó gặp phải lúc trước, nhớ đến cột sáng thông thiên đó.
"Hoàng tử Tà Thú, xin hãy yên tâm, chiến đội ẩn thân của ta mạnh mẽ vô cùng, lần này là do chín Kim Đan kỳ dẫn đội.”
“Cộng thêm kế hoạch tỉ mỉ và cẩn thận của bọn nó, cùng với phong cách chiến đấu ăn chắc, tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết Võ Thạch."
Hoàng tử Ẩn Thú điềm nhiên nói, không hề lo rằng nhiệm vụ lần này sẽ thất bại.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Hoàng tử Tà Thú thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi lo lắng, nó luôn cảm thấy nơi này rất nguy hiểm.
Cũng vào lúc này.
Không gian tối tăm khẽ dập dờn, một ẩn thú Kim Đan kỳ toàn thân là máu xông vào trong không gian tối tắm. Một thanh trường đao sắc bén đang cắm trên bụng nó.
"Xảy ra chuyện gì? Ẩn Cửu, sao ngươi lại bị thương đến vậy? Đám Ẩn Nhất đâu?" Hoàng tử Ẩn Thú vội vàng hỏi.
"Hoàng tử điện hạ, nhiệm vụ lần này, chúng ta bị lừa gạt thê thảm. Táng Nguyệt Tông vậy mà lại bố trí lượng lớn trận pháp bẫy rập, đám Ẩn Nhất đã tử chiến toàn bộ, chỉ có ta chạy thoát trở về."
Ẩn thú toàn thân đều là máu khàn giọng nói, che phần bụng, ho dữ dội.
"Sao có thể? Khả năng chiến đấu của Táng Nguyệt Tông cũng chỉ có như vậy, sao có thể chỉ có một Kim Đan là ngươi trở về?" Hoàng tử Ẩn Thú không dám tin, nói.
"Chúng ta cũng không ngờ được, Táng Nguyệt Tông quá âm hiểm, chúng ta vừa mới lẻn vào Táng Nguyệt Tông thì đã bị phát hiện, quan trọng là có người có thể nhìn thấu ẩn thân của chúng ta.”
“Bọn họ nhìn thấy thì không nói, còn cố ý giả vờ như không thấy, thông qua phương thức vừa đi vừa nói, từng bước dẫn chúng ta vào trong trận pháp.”
“Vốn nghĩ, dù là trận pháp thì chúng ta cũng có thể đánh vỡ được, nhưng bọn họ đã bố trí khoảng mấy trăm cái trận pháp, gần mấy trăm cái đấy.”
“Chúng ta đánh vỡ một cái thì một cái khác lại xuất hiện, đánh nát cái trước thì cái sau xông đến. Đến tận khi chúng ta chồng chết vết thương, sắc mặt tái nhợt đánh vì đánh vỡ tất cả trận pháp thì trông thấy một đám tu sĩ Kim Đan kỳ của Táng Nguyệt Tông, của Hãn Hải Tông, của Tam Kiếm Tông, cả đám Kim Đan kỳ xông đến điên cuồng tấn công chúng ta.”
Bọn Ẩn Nhất bị giết ngay tại trận, cuối cùng chỉ có ta và Ẩn Ngũ trọng thương chạy ra khỏi Táng Nguyệt Tông." Ẩn Cửu run rẩy nói.
"Vậy mà lại như vậy! Đáng chết, chiến đội ẩn thú của ta! Chiến đội ẩn thú ta vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được, cứ thế mà chết hết, đáng chết!" Hoàng tử Ẩn Thú siết chặt nắm đấm, điên cuồng gào thét.