“Nhưng ta là ai cơ chứ? Ta là Hắc Hoàng, ta dễ dàng đã nghe được cuộc thảo luận của mấy người trong trận pháp đó, biết được thông tin của tiên kiếm từ lời nói của bọn họ.”
“Thậm chí ta còn nhìn thấy bản đồ bọn họ cầm trong tay nữa, trực tiếp ghi lại, dựa theo tấm bản đồ này, ta càng chắc chắn về sự tồn tại của tiên kiếm."
Hắc Hoàng tự tin nói, truyền thông tin của bản đồ cho Lục Trường Sinh.
"Thông tin mà bản đồ cung cấp đúng là giống như thật, nhưng thông tin về tiên kiếm quan trọng như vậy sao có thể bị kẻ khác lấy được dễ dàng như vậy?" Lục Trường Sinh cau mày nói.
"Gần 90% là sự thật, dựa theo thông tin mà những người mặc hắc bào bàn bạc, ta đoán rằng đó là một bí cảnh, bên trong có lượng lớn trận pháp cổ. Những người này tốn rất nhiều công sức mới phá giải được trận pháp cổ ở phía ngoài, nhưng khoảnh khắc tiến vào bí cảnh lại bị kiếm quang không rõ cản lại.”
“Loại miêu tả về kiếm quang này khiến ta nghĩ đến kiếm quang của tiên kiếm, tiên khí có linh hồn, sẽ tự chọn chủ nhân, người tu tiên bình thường sẽ bị kiếm quang của tiên kiếm gạt bỏ.”
“Vì vậy, khả năng những gì đám người mặc hắc bào đó nói là sự thật, là rất cao." Hắc Hoàng trịnh trọng nói.
"Kiếm quang của tiên kiếm? Đây là lần đầu tiên ta nghe đến thứ này." Lục Trường Sinh nghi ngờ.
"Kiếm quang của tiên kiếm là sức mạnh mà tiên kiếm tỏa ra, nó giống như ánh sáng mặt trời vậy, vô cùng lợi hại, tốt nhất là người nên đến đó xem thử.”
“Cho dù là giả thì nhiều nhất là đi một chuyến công cốc mà thôi, nhưng nếu là thật thì người lời to." Hắc Hoàng tiếp tục nói, hy vọng Lục Trường Sinh có thể đi đến bí cảnh.
"Được, ta đi xem thử, vừa hay bây giờ không có nhiệm vụ, có thể đi một chuyến." Lục Trường Sinh bị thuyết phục, vác theo hai thanh kiếm, hắn nhanh chóng bay về phía bí cảnh.
Thành Bạch Dương.
Tần Nguyệt và Lý Hiên đứng ở khu dân nghèo, nhìn dãy nhà to cùng với túp lều nhỏ tồi tàn được bảo vệ trong tiểu viện thanh vắng, cả người Tần Nguyệt sững sờ.
Bởi vì túp lều nhỏ tồi tàn đó chính là nơi nàng từng ở.
Ban đầu nàng còn nghĩ đã qua lâu như vậy rồi, nhất định túp lều đã bị người khác chiếm lấy hoặc bị phá hủy rồi.
Nhưng không ngờ rằng, túp lều vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, giống y chang như lúc nàng rời đi.
Bởi vì tiểu viện thanh vắng đã bảo vệ túp lều nhỏ tồi tàn một cách hoàn hảo, còn bố trí các loại trận pháp để bảo vệ.
Nhìn thấy túp lều nhỏ quen thuộc đó, lại nhìn những trận pháp bên ngoài, sống mũi Tần Nguyệt chua xót, trong lòng cảm động, nhìn về phía Lý Hiên.
"Sư tôn, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã làm tất cả những điều này cho ta.”
"Khách sáo cái gì, nơi đây đã từng là ngôi nhà của ngươi, đương nhiên phải giữ gìn thật tốt rồi." Lý Hiên mỉm cười nói.
"Sư tôn!"
Tần Nguyệt cảm động khôn nguôi, bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt lấy tay phải của Lý Hiên, ánh nước lóng lánh cũng xuất hiện trong đôi mắt to tròn.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không sao."
Lý Hiên xoa đầu nhỏ của Tần Nguyệt, phát hiện nàng thật sự đã trưởng thành rồi, đã cao một mét sáu mươi lăm rồi, cũng không cáu dáng vẻ gầy yếu nhỏ bé của trước đây nữa.
Đối điện.
Tần Nguyệt nghe những lời Lý Hiên nói, mặc dù không nói ra nhưng nàng biết rõ, đây không phải là chuyện nhỏ.
Xung quanh tiểu viện vắng lặng được bố trí một lượng lớn trận pháp là vì giúp nàng bảo vệ ngôi nhà nàng từng ở.
Còn cả những kiến trúc xung quanh rõ ràng cũng đã được mua lại để bảo vệ tiểu viện thanh vắng, để làm được nhiêu đây chắc chắn đã phải bỏ nhiều công sức.
Vì vậy, Tần Nguyệt cảm động vô cùng, cảm thấy sư tôn thật sự đối xử với mình quá tốt, cái gì cũng nghĩ cho mình.
Trong lòng nàng quyết định, tương lai nhất định sẽ giúp sư tôn lấy được nhiều thiên tài địa bảo hơn, đến cả tiên khí cũng phải có.
Đồng thời nàng còn thề rằng sẽ bảo vệ sư tôn thật tốt, bất kỳ ai muốn làm hại sư tôn thì đều phải chết, cho dù là Tà Thần cũng không được.
Nếu như Tà Thần dám làm hại sư tôn, cho dù nàng có bị đánh thành trăm mảnh cũng phải giết chết Tà Thần, từ đó cảnh cáo tất cả các nhân vật hiểm ác!
Lý Hiên không hề biết hành động nhỏ xíu này của bản thân đã ảnh hưởng lớn đến Tần Nguyệt như vậy.
Bây giờ hắn chỉ đơn giản là dẫn Tần Nguyệt và trò chuyện với nàng về những việc thường ngày tại tiểu viện thanh tịnh này, vừa nói những lời ấm áp, vừa tận hưởng thế giới hai người.
Thời gian trôi qua, chớp mắt ba ngày đã trôi qua.
Đại lục thần bí, trong bí cảnh tiên kiếm.
Lục Trưởng Sinh khắp người đẫm máu đang siết chặt một nửa tiên kiếm trong tay, nhìn tiên kiếm hoàn toàn thần phục, hắn phấn khích vô cùng.
"Không ngờ ta lại thực sự có được tiên kiếm, cho dù quá trình nhận chủ rất gian nan, cho dù chỉ có một nửa tiên kiếm, nhưng ta đã hài lòng! Ha ha ha."
Lục Trường Sinh giơ cao chuôi kiếm, mặt hướng lên trời gào thét, trên khuôn mặt ngập đầy vui mừng và kích động.
"Chúc mừng ngươi, Trường Sinh. Cho dù chỉ là nửa đoạn tiên kiếm, ngần ấy cũng đủ khiến sức chiến đấu của người tăng lên mười lần, sau này ngươi có thể vượt cấp giết địch rồi." Hắc Hoàng nói lời chúc mừng.
"Còn phải cảm ơn ngươi, nếu không có sự kiên trì của ngươi, có lẽ là ta đã bỏ lỡ thanh tiên kiếm này rồi, cảm ơn." Lục Trường Sinh cảm kích nói.
"Khà khà khà, thật ra cũng là do chúng ta may mắn, mấy kẻ xui xẻo kia đã phá giải hết tất cả trận pháp, cuối cùng lại không thể vào được bí cảnh.”