Có điều, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý hay không còn do người thực hiện, cho dù đã có được cảm ngộ, mức độ khó khăn khi Tiêu Kiếm muốn lĩnh ngộ kiếm ý vẫn rất lớn, vẫn cần bản thân hắn nỗ lực hơn.
Sau khi truyền kiếm ý xong, sau khoảng một nén hương, Triệu Thiên và Tiêu Kiếm từ từ tỉnh lại.
Triệu Thiên lập tức quỳ xuống trước Lý Hiên, bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc.
"Được rồi, Triệu Thiên, ngươi theo ta vào đây. Tiếp theo là chữa trị cho chân và đan điền của ngươi." Lý Hiên vừa nói vừa đi xuống tầng hầm.
"Vâng, sư tôn."
Triệu Thiên gật đầu bước theo, nhưng vừa đưa một chân ra thì cơ thể hắn đột ngột dừng lại.
Bởi vì hắn nghe thấy sư tôn nói là sẽ chữa trị cho cái chân què và đan điền của hắn, điều này khiến Triệu Thiên trợn hai mắt một cách khó tin.
"Sư tôn... Ngài vừa mới nói, có thể chữa khỏi đan điền của ta sao?"
"Đúng vậy."
Giọng của Lý Hiên bình tĩnh giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng sau khi Triệu Thiên nghe thấy thì đầu óc ong ong giống như có tiếng nổ.
Vì trước đó Tả Thủ Tà Y đã nói là không ai có thể chữa khỏi đan điền của hắn, cho dù là đại tu sĩ cũng không thể.
Nhưng bây giờ sư tôn lại nói hắn có thể, chuyện này khiến đầu óc Triệu Thiên hơi hoang mang.
Cùng với sự kinh hãi, hắn cất bước đi xuống tầng hầm, bắt đầu tiếp nhận trị liệu của Lý Hiên.
Thời gian trôi qua, chớp mắt năm ngày đã trôi qua.
Sáng sớm ngày này.
Tả Thủ Tà Y gặm chân gà, chậm rãi bước trên con đường náo nhiệt.
Bộ dạng xấu xí ấy, giống như một con hồ ly ăn trộm gà, đặc biệt là đôi mắt nhò đó cứ đảo qua đảo lại khiến các tiểu thương xung quanh vội vàng bảo vệ hàng hóa.
Tả Thủ Tà Y không quan tâm đến điều này, hắn tiếp tục nhàn nhã vô tư gặm chân gà.
"Chân gà này thật thơm, đương nhiên điều thơm hơn cả là cuối cùng ta cũng tìm được người có thể chất đặc biệt, cuối cùng có thể thử cấy ghép huyết mạch rồi.”
“Mặc dù quá trình cấy ghép huyết mạch rất khổ sợ, nhưng ta tin rằng Triệu Thiên sẽ không từ chối, bởi vì đan điền của hắn đã vụn nát, không ai có thể chữa khỏi cho hắn.”
“Mà ta, ta là người duy nhất có thể giúp hắn, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không từ chối, ha ha ha." Tả Thủ Tà Y phấn khích nói, gậy gù đắc ý đi về tiểu viện Phong Diệp, mong chờ cảnh tượng Triệu Thiên cầu xin hắn cấy ghép huyết mạch.
"Đúng rồi, tại sao sư tôn của Triệu Thiên lại nói ta đợi năm ngày nhỉ? Theo lý mà nói thì năm ngày là đủ để ta chữa khỏi cái chân què của Triệu Thiên rồi, chẳng lẽ sư tôn hắn muốn giúp Triệu Thiên chữa chân què sao?”
“Chắc là không đâu, độ khó của việc chữa trị cái chân ấy là rất lớn, trừ ta ra, trong phạm vi vạn dặm quanh đây không ai có thể làm được điều này, hết cách rồi, ai bảo ta là Tả Thủ Tà Y chứ."
Tả Thủ Tà Y đắc ý gật gù lẩm bẩm, dần đi đến tiểu viện Phong Diệp, nhìn thấy cổng lớn đang ở trạng thái mở toang.
Hắn bước qua cổng lớn, vừa định hô lên để Triệu Thiên ra đón hắn.
Kết quả hắn vẫn chưa kịp gọi thì đã nhìn thấy Triệu Thiên nhảy lên nhảy xuống trong tiểu viện.
"Chuyện này..."
Nhìn thấy Triệu Thiên đi đứng linh hoạt, lại thấy hắn không còn dấu hiệu gì của việc què chân, Tả Thủ Tà Y khẽ dụi mắt, nghi ngờ có phải mình đã hoa mắt hay không.
Phải biết rằng, cái chân què của Triệu Thiên vô cùng khó chữa, cho dù đích thân hắn ra tay thì cũng cần năm ngày, hơn nữa chỉ là chữa trị thôi, vẫn không thể đi được, còn cần tĩnh dưỡng một trăm ngày mới được.
Kết quả không ngờ được.
Mới năm ngày không gặp, Triệu Thiên đã bình phục, còn nhảy nhót giống như con khỉ nữa, điều này khiến đầu óc Tả Thủ Tà Y mông lung.
Hắn không nhịn được, hỏi: "Triệu Thiên, chân ngươi lành rồi sao?"
"Đúng vậy, sư tôn đã chữa khỏi cho ta rồi, đáng tiếc hắn có chuyện quan trọng nên đi rồi, Tiêu Kiếm sư huynh cũng đi rồi, ở đây chỉ còn lại ta thôi." Triệu Thiên thở dài nói.
"Không phải, mặc dù chân của ngươi đã được chữa khỏi rồi, nhưng vẫ cần phải tĩnh dưỡng, đừng hoạt động quá mạnh, điều này nhất định sẽ gây tổn thương đến chân của ngươi, sư tôn ngươi không nói với ngươi sao?" Tả Thủ Tà Y nói.
"Không sao mà, ta đã hoạt động bốn ngày rồi, hôm qua ta còn vác được tảng đá trăm cân leo núi nữa, chân ta không có vấn đề gì cả, sư tôn nói ra, ta đã hoàn toàn bình phục."
Triệu Thiên mở miệng phản bác, khi nhắc đến Lý Hiên, trong mắt hắn ánh lên sự ngưỡng mộ sâu đậm.
"Đã hoạt động bốn ngày rồi sao? Còn vác được tảng đá trăm cân leo núi nữa à? Không thể nào, ngươi đưa chân ra ta xem nào."
Tả Thủ Tà Y không tin, nhanh chóng đến bên cạnh của Triệu Thiên, kiểm tra cái chân bị thương của hắn.
Kết quả, hắn kéo ống quần của Triệu Thiên lên thì phát hiện ra chân của Triệu Thiên đã rất khỏe mạnh, xương cốt và kinh mạch đã được chữa lành một cách hoàn hảo.
Thậm chí không còn thấy được chút dấu vết nào cũng việc đã từng bị thương, quan trọng là ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Cảnh tượng như thế khiến Tả Thủ Tà Y quan sát đến vô cùng ngạc nhiên, hắn kiểm ra cẩn thận mấy lần, rồi mới ngạc nhiên nói.
"Thủ đoạn trị liệu lợi hại quá, y thuật của sư tôn ngươi tuyệt đối không thua kém ta, thậm chí hắn còn giỏi hơn ta ở phương diện chữa trị chân bị què nữa."