“Đây không phải là chuyện mà ta có thể quyết định. Đây là hậu quả của khi Tần Nguyệt cố chấp tiến vào bí cảnh Linh Hồn. Nơi đây hết sức nguy hiểm, có tổng cộng mười hai cửa ải, cửa ải sau nào cũng khó gấp đôi cửa ải trước.”
“Dù là ta, năm đó là Trúc Cơ đại viên mãn, nhờ chuẩn bị đầy đủ và huyết mạch, cùng với sự tăng cường của tiên khí, cũng chỉ vượt qua được cửa ải thứ tám.”
“Cuối cùng ta đã chết trong trận chiến ở cửa ải thứ chín, chỉ có thể sống lại nhờ vào căn nguyên để lại bên ngoài.”
“Tần Nguyệt mới Trúc Cơ hậu kỳ, vẫn chưa nắm giữ nhiều pháp thuật, cũng chưa lĩnh ngộ kiếm ý, cộng thêm việc huyết mạch của nàng mới chỉ được kích hoạt một phần.”
“Sức chiến đấu như vậy, dù có cộng thêm cả thân phận Thiên Mệnh Chi Tử thì nàng cũng sẽ ngã xuống ở cửa ải thứ bảy. Cuối cùng, nàng sẽ hóa thành một quả trứng Phượng Hoàng, chờ niết bàn trùng sinh.”
Tiểu Khả Ái tiếp tục nói, trong ánh mắt ngập tràn thơ ngây, lại biến thành tang thương.
“Ngay cả ngài cũng chết ở cửa ải thứ chín? Bí cảnh Linh Hồn khó đến vậy sao?” Tần Bất Hối lộ ra biểu cảm chấn động.
“Đúng vậy, vô cùng, vô cùng khó. Toàn bộ Trung Châu, chỉ có ba người người có thể xông qua cửa ải thứ tám, tiến đến cửa ải thứ chín. Ngoài ta ra, một người là Nặc Ngôn, người còn lại là Nguyệt phán xử.”
“Hai người này lợi hại hơn ta. Ta chết ở cửa thứ chín, Nặc Ngôn chết ở cửa thứ mười, Nguyệt phán xử chết ở cửa thứ mười một.”
Tiểu Khả Ái tiếp tục nói, nghĩ về những gì đã trải qua, nàng vậy mà lại tức giận đến mức giậm bàn chân nhỏ.
“Tông chủ, Nặc Ngôn mà ngài nói có phải là người thủ hộ Nặc Ngôn, người đã một thân một mình trấn thủ khu vực chiến trường Địa Tâm, ép ba ngàn vạn Ma tộc không dám lộ diện tại khu vực này không?” Tần Bất Hối không nhịn được mà hỏi.
“Đúng, là hắn. Sức chiến đấu của tên này mạnh đến nghịch thiên, đúng thực là quái vật đánh không chết. Đáng tiếc hắn tin vào lời của yêu nữ kia, coi lời nói dối đó là thật.”
“Sau đó, hắn đơn độc trấn thủ chiến trường Địa Tâm một nghìn năm, vẫn luôn đợi yêu nữ quay lại.” Tiểu Khả Ái thở dài.
“Yêu nữ? Là ai vậy?” Tần Bất Hối nghi hoặc hỏi.
“Đã chết rồi. Tộc của yêu nữ ở sát chiến trường Địa Tâm, nếu như Ma tộc xông đến, tộc của nàng sẽ chết hết. Vì lợi ích của tộc mình, yêu nữ đã lừa gạt Nặc Ngôn.”
“Thực ra, thời gian đó yêu nữ sắp chết rồi. Sau khi lừa Nặc Ngôn, không đến ba ngày thì nàng đã chết rồi, sau này Nặc Ngôn vẫn luôn trấn thủ ở chiến trường Địa Tâm, cả nghìn năm cũng không rời một bước.”
Tiểu Khả Ái tiếp tục nói, đề cập đế bí mật của giới tu hành.
“Thật đáng thương. Nỗ lực trấn thủ vùng chiến trường Địa Tâm như vậy, chèn ép đến mức ba nghìn vạn Ma tộc không dám ló đầu xuất hiện, nhưng người hắn đợi đã hóa xương khô từ lâu.”
Nghe những lời này, Tần Bất Hối cảm thấy vô cùng khó chịu, thán rằng trên thế gian vẫn luôn có nhiều nuối tiếc như vậy.
“Bỏ đi, không nhắc đến hắn nữa, đợi Tần Nguyệt thôi. Phía ngoài màn sáng chẳng mấy chốc sẽ sáng lên tia sáng thông quan ải đầu tiên, xem kìa, sáng lên rồi.”
Tiểu Khả Ái giương cánh tay nhỏ nhắn lên, chỉ về phía màn sáng của bí cảnh.
Ở nơi đó, một tia sáng màu xanh nhàn nhạt đã lóe lên, giống như đáy kim tự tháp, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Chứng kiến cảnh này, Tần Bất Hối càng lo, lo lắng Tần Nguyệt tiếp tục vượt ải thì sẽ chết.
“Đừng nhìn ta, ta cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể đợi, đến khi nàng chết cũng là lúc ý thức phòng ngự của bí cảnh hạ xuống mức thấp nhất, ta mới có thể nhân cơ hội phá vỡ bí cảnh, đưa nàng ra ngoài.”
“Phá vỡ lúc này, không những không có cách cứu Tần Nguyệt mà còn hại nàng rơi vào trong khe nứt hư không, vĩnh viễn không tìm thấy đường trở lại.” Tiểu Khả Ái lắc đầu.
“Haiz, sớm biết như vậy, trước đó ta nên cản nàng lại khi còn ở tông môn , hy vọng nàng có thể bình an vượt ải và trở về.” Tần Bất Hối tự trách nói.
“Vô dụng thôi, nghe nói chỉ có thể đi đến cửa ải cuối cùng mới có thể bình an trở về, nếu không, cho dù là Nguyệt phán xử cũng phải tử trận. Nàng mạnh như vậy mà cũng chỉ có thể một lần nữa sống lại ở bên ngoài nhờ thiên phú siêu cấp.” Tiểu Khả Ái lắc đầu, dường như đã nhận định chắc chắn rằng Tần Nguyệt ắt sẽ phải chết
Lời của nàng khiến Tần Bất Hối chìm trong im lặng, chỉ có thể ngước mắt nhìn minh bài trong tay Tiểu Khả Ái. Đây là Minh bài sinh tử của Tần Nguyệt, có tác dụng giống như hồn đăng.
Chỉ cần Tần Nguyệt không chết, thẻ bài này sẽ nguyên vẹn. Nếu như Tần Nguyệt chết, thẻ bài sẽ nứt ra.
Cứ vậy.
Tần Bất Hối chờ đợi trong sự lo lắng sâu sắc, đang đợi kết quả cuối cùng.
Thời gian qua đi, chớp mắt lại qua thêm một ngày rồi.
Trên cửa bí cảnh xuất hiện hai luồng ánh sáng chói lóa, chứng minh Tần Nguyệt đã thông qua cửa ải thứ hai và đang mạnh mẽ vượt cửa ải thứ ba, cũng khiến Tần Bất Hối càng thêm lo lắng, nhưng đáng tiếc lại lực bất tòng tâm.
Thời gian trôi đi từng ngày, ánh sáng chói lóa ở cửa bí cảnh biến thành ba luồng, bốn luồng, năm luồng, sáu luồng, bảy luồng.
Khi ánh sáng biến thành bảy luồng, ngay cả Tiểu Khả Ái cũng phải kinh ngạc.
“Ngược lại là nằm ngoài dự đoán của ta, thế mà nàng lại qua được cửa ải thứ bảy, xông vào ải thứ tám, rất lợi hại. Không hổ là Thiên Mệnh Chi Tử.”