Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế (Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412. Khải Giáp Tiên Khí (2)

Chương 412. Khải giáp tiên khí (2) Chương 412. Khải giáp tiên khí (2)

Sau đó.

Khải giáp tiên khí bao phủ thân thể của Tần Nguyệt, hoàn toàn bọc kín cơ thể nàng, đồng thời cũng làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp và tinh tế giống như một nữ võ thần anh dũng hiên ngang của nàng.

“Tiểu Tần Nguyệt nhà ta càng ngày càng có khí khái anh hùng.”

Đây là lần đầu tiên Lý Hiên nhìn thấy một Tần Nguyệt như thế. Hắn cảm thấy Tần Nguyệt với khí chất này hấp dẫn kẻ khác một cách lạ thường, thậm chí hắn không thể không ngắm nhìn thêm một lát.

Thưởng thức một hồi, Lý Hiên lại bế Tần Nguyệt lên và ôm vào lòng, giống như đang bảo vệ bảo bối.

“Tiểu tử, không ngờ ngươi thật sự nguyện ý đưa tiên khí cho người khác. Ngươi phải biết rằng, tiên khí xuất hiện ở những nơi như thế này đáng sợ hơn tiên khí bình thường.”

“Theo cách nói của nhân loại, đây là tiên khí cực phẩm, vượt xa tiên khí hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.”

Tiểu Thứ Vị chứng kiến Lý Hiên quả quyết đưa tiên khí cho Tần Nguyệt thì cảm thấy hết sức ngạc nhiên, ấn tượng của nó về Lý Hiên lập tức thay đổi rất nhiều.

“Không sao, so với tiên khí, ta càng để ý trái cây trên gai của ngươi hơn. Ngươi có thể cho ta một quả không?”

Lý Hiên đột nhiên hỏi. Hắn có thể cảm nhận được sự bất phàm của những trái cây đó. Chúng có tác dụng rất lớn đối với hắn, thậm chí hắn càng nhìn chúng lâu thì linh hồn càng rung động.

Loại khát vọng phát ra từ linh hồn khiến Lý Hiên lần đầu tiên chủ động đòi hỏi đồ của người khác.

“Điều đó… Được rồi, ta cho ngươi một quả. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người như ngươi. Trước kia, cửa thứ nhất và thứ hai xuất hiện rất nhiều nhân loại.”

“Gặp được một bảo vật cấp rất thấp, bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau để tranh đoạt, nhưng tiểu tử ngươi lại nhường tiên khí cho người khác. Ngươi rất khác biệt.”

Tiểu Thứ Vị nói, một quả táo sau lưng bay lên và đáp xuống trước mặt Lý Hiên.

“Thật ra, ta không dùng được chiếc áo giáp này.”

Lý Hiên cười nói. Hắn có Nham Tương Chi Thể, có thể bơi lội trong dung nham. Đối với hắn mà nói, biển dung nham trước mặt tương đương với về nhà, khiến cho hắn cảm thấy rất thân thiết.

Nhưng biển dung nham nóng chảy ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm lớn lao với Tần Nguyệt, trừ phi Tần Nguyệt lại một lần nữa kích hoạt huyết mạch, nếu không biển dung nham này sẽ là mồ chôn Tần Nguyệt.

Lý Hiên không thể đứng nhìn Tần Nguyệt xảy ra chuyện, vì vậy, hắn phải cho nàng chiếc khải giáp tiên khí.

“Không dùng được? Chẳng lẽ ngươi có thiên phú đặc thù?” Tiểu Thứ Vị kinh ngạc.

“Ừ, biển dung nham này cho ta cảm giác như trở về nhà.” Lý Hiên cười nói.

“Thì ra là như vậy. Xem ra biển dung nham cuối cùng không làm khó được ngươi, nhưng cho dù ngươi có thiên phú đặc thù, riêng việc đưa tiên khí cho người khác thôi đã là hành động mà người bình thường không thể làm được.”

Tiểu Thứ Vị khen ngợi, thái độ với Lý Hiên càng ngày càng tốt.

“Có một vài người còn quan trọng hơn tiên khí.” Lý Hiên nhẹ nhàng nói, ôm Tần Nguyệt chặt hơn theo bản năng.

“Được rồi, ta nhắc nhở ngươi một chút. Tốt nhất là ngươi nên mau chóng ăn hết quả táo này đi, nếu không chẳng mấy chốc nó sẽ tan biến.” Tiểu Thứ Vị nhắc nhở.

“Ta nên ăn thế nào? Quả táo này là hư vô sao?”

Lý Hiên không vươn tay ra nhận lấy quả táo vì hắn có thể cảm nhận được quả táo này giống như hư ảo, không thể cầm bằng tay được.

“Tiểu tử ngươi còn rất lợi hại, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là thấy thật hay ảo. Năm đó ta bị lừa rất nhiều lần mới phát hiện ra điều này.”

Tiểu Thứ Vị kinh ngạc nhìn Lý Hiên, càng nhìn nó càng có ấn tượng tốt với Lý Hiên.

Nhưng nó còn muốn khảo nghiệm Lý Hiên nữa nên nói tiếp.

“Nếu ngươi có thể tự mình hấp thu năng lượng trong quả táo, ta có thể trả lời một câu hỏi về tầng mười hai cho ngươi.”

“Được, để ta thử xem.”

Lý Hiên nhắm mắt lại, tiêu hao công đức và chìm trong suy nghĩ. Hắn ngẫm xem làm sao để ăn được quả táo này.

Một lát sau.

Linh hồn của Lý Hiên rời khỏi thể xác, trực tiếp rời xa cơ thể một chút và sử dụng đôi tay hư ảo của linh hồn để nắm lấy quả táo đó.

“Tiểu tử, ngươi được nha, hiểu được nhanh như vậy!”

Tiểu Thứ Vị nhìn Lý Hiên bằng ánh mắt ngạc nhiên. Nó rất bất ngờ khi Lý Hiên nghĩ ra giải pháp nhanh như vậy.

Phải biết là nó đã tốn ba ngày mới phát hiện ra điều này, rồi lại mất thêm một năm mới thành công xuất hồn.

Kết quả là từ khi phát hiện đến lúc linh hồn xuất khiếu, Lý Hiên chỉ tốn chút thời gian là đã làm được.

Nhưng so sánh thế này thì có vẻ nó ngu như heo, trái tim của Tiểu Thứ Vị lập tức tổn thương một vạn lần.

“Thứ tốt.”

Thời điểm cầm lấy quả táo, Lý Hiên thực sự cảm nhận sự khát vọng của linh hồn.

Nó giống như một lữ khách đi trên sa mạc, như thể đã phơi nắng và khát nước lâu ngày nên nóng lòng muốn có được nguồn nước.

Lý Hiên lập tức cắn quả táo mà không hề do dự.

Vù!

Sức mạnh thần bí dao động, lan tràn khắp linh hồn Lý Hiên và bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn.

Những vết nứt và tổn thương trên linh hồn hắn nhanh chóng khép lại và nhanh chóng khôi phục bằng sức mạnh ẩn chứa trong quả táo. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hơn phân nửa trong số đó đã lành lại.

Quan trọng hơn là hắn mới chỉ ăn một nửa quả táo, sau khi ăn hết quả táo này, hắn có thể bình phục hoàn toàn.

Lý Hiên vui mừng khôn nguôi, nhanh chóng ăn hết cả quả táo. Linh hồn của hắn cũng dần dần khép lại và hoàn toàn bình phục dưới sức mạnh của quả táo.

Cảm nhận linh hồn khỏe mạnh, Lý Hiên rất mừng rỡ, đôi mắt sáng quắc nhìn những loại trái cây khác, đặc biệt là quả táo duy nhất còn sót lại trên lưng co nhím.

“Ngươi định làm gì?”

Tiểu Thứ Vị cảnh giác nhìn Lý Hiên, hai móng vuốt nhỏ che chở ngực mình,dáng vẻ trông như sợ hãi lắm.

Lý Hiên: “…”

“Ngươi đừng có nhìn ta như vậy. Mặc dù là giống cái nhưng ta không thể có cái gì đó với nhân loại đâu.” Tiểu Thứ Vị tiếp tục che ngực.

“Ta chỉ muốn có thêm một quả táo mà thôi.” Lý Hiên bất đắc dĩ thở dài. Hắn cảm thấy Tiểu Thứ Vị này đúng là một kẻ dở hơi.

Bình Luận (0)
Comment