Tần Nguyệt nhìn Lý Hiên với ánh mắt khó tin. Nàng cảm thấy mình đang nằm mơ.
Bởi vì một đại tu sĩ như Tần Bất Hối, thậm chí cả Tông chủ Tiểu Khả Ái của Vũ Tiên Tông cũng chỉ có thể đưa ra một vài kiến nghị đơn giản, không giúp được nhiều cho nàng.
Kết quả, không ngờ tới.
Lý Hiên đã nghiên cứu ra kỹ năng huyết mạch một cách dễ dàng, mấu chốt là Lý Hiên còn nói đó là kỹ năng nhỏ, điều này khiến cái đầu nhỏ của Tần Nguyệt trở nên ngây ngốc.
Sau khi sững sờ một hồi, Tần Nguyệt hỏi lại: “Sư tôn, ngài vừa mới nói đây là kỹ năng nhỏ?”
“Đúng vậy, ban đầu ta định khai phá kỹ năng Nguyên Tố Cự Nhân, đáng tiếc là nó thất bại, ta chỉ khai phá ra kỹ năng nhỏ này thôi.” Lý Hiên bất lực than thở.
“Chuyện…”
Tần Nguyệt nhìn dáng vẻ thở dài của Lý Hiên mà thấy hơi bị đả kích.
Người khác hoàn toàn không thể khai phá ra kỹ năng huyết mạch lợi hại như vậy, sư tôn lại dễ dàng làm được, nhưng mấu chốt là hắn còn chưa hài lòng.
Điều này khiến Tần Nguyệt khẽ vuốt tóc trong vô thức, cảm thấy hơi nghi ngờ nhân sinh.
Một lúc lâu sau, Tần Nguyệt nghiêm mặt rồi lên tiếng.
“Sư tôn, ngài đã rất lợi hại, cao tầng của Vũ Tiên Tông cũng không có cách nào giúp ta khai phá ra kỹ năng huyết mạch, nhưng ngài lại làm được. Ngài thật sự rất lợi hại.”
“Có thể là vận khí của ta tốt thôi.” Lý Hiên không cảm thấy mình thật sự lợi hại.
Thứ nhất là hắn có huyết mạch giống với Tần Nguyệt nên hiểu rõ huyết mạch này hơn người của Vũ Tiên Tông. Đây cũng là điều cơ bản nhất, người ngoài không biết nên không thể đưa ra một kiến nghị hay.
Thứ hai là công đức thật sự rất lợi hại. Trong phụ trợ mạnh mẽ của công đức, cộng thêm thiên phú của mình và kinh nghiệm của Tả Thủ Tà Y, lúc này hắn mới khai phá ra một kỹ năng nhỏ.
Trong quá trình này, hắn đã mất không ít thời gian. Chỉ riêng việc học tập với Tả Thủ Tà Y đã mất gần một tháng. Trong khoảng thời gian đó, hắn vẫn luôn tiêu hao công đức.
Kết hợp nhiều nguyên nhân như vậy, hắn mới khai phá ra một kỹ năng nhỏ, nên hắn tự nhiên cảm thấy không hài lòng.
Nhưng Tần Nguyệt không nghĩ vậy.
Nàng cảm thấy yêu cầu của Lý Hiên quá cao, rõ ràng đã hắn khai phá ra kỹ năng lợi như thế mà lại vẫn chưa hài lòng.
Phải biết rằng, cùng với sự trợ giúp từ đại tu sĩ, nàng đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không thể nghiên cứu ra được, kết quả là Lý Hiên lại làm được dễ dàng như trở bàn tay.
Điều này cũng khiến Tần Nguyệt sùng bái Lý Hiên hơn, nàng cảm thấy sư tôn lợi hại hơn cả đại tu sĩ.
“Được rồi, ngươi mau đi làm nhiệm vụ đi. Ngươi cầm lấy chỗ linh phù và đan dược này, cả một chai máu nữa.”
Lý Hiên biết Tần Nguyệt còn có nhiệm vụ nên hắn lấy ra một túi trữ vật và đưa sang.
“Cảm ơn sư tôn.”
Tần Nguyệt gật đầu, nhìn Lý Hiên với ánh mắt không nỡ rời đi.
“Mau đi đi.”
“Vâng, vâng.”
Dưới sự thúc giục liên tục của Lý Hiên, Tần Nguyệt mới miễn cưỡng rời đi, đi một bước quay đầu ba lần, rồi đi thật xa.
Trong bí cảnh.
Bóng dáng của Tiểu Thứ Vị xuất hiện, đứng bên cạnh Lý Hiên.
“Nàng sắp Kim Đan hoàn mỹ rồi. Sau khi lột xác, huyết mạch của nàng vẫn luôn giúp nàng trưởng thành.”
“Ừ, ta đã cảm nhận được. Nàng càng mạnh thì ta mới có thể càng yên tâm.”
Lý Hiên nhìn Tiểu Thứ Vị và đột nhiên hỏi: “Tiểu Thứ Vị, quả táo chữa trị linh hồn thật sự không còn à?”
“Chuyện đó, khụ, ta đi chơi đây.”
Tiểu Thứ Vị lập tức biến mất, không biết trốn ở chỗ nào.
“Haiz.”
Lý Hiên bất lực lắc đầu, rời khỏi bí cảnh với lệnh bài, trở lại Thanh Liên Tông.
Sau khi Lý Hiên rời đi.
Tiểu Thứ Vị lại xuất hiện lần nữa, đôi tay nhỏ bé ôm một cái la bàn nho nhỏ, giữa la bàn có viết một chữ ‘Nguy’.
Thấy chữ này, Tiểu Thứ Vị nhìn nơi Lý Hiên rời đi với ánh mắt phức tạp.
“Ngươi là chuyển thế của chủ nhân, tính tình tốt như vậy, không thường xuyên đánh ta như trước kia, ngươi là chủ nhân hoàn mỹ nhất.”
“Mặc dù ta không biết ngươi đang làm gì, nhưng nếu ngươi gặp phải nguy cơ sinh tử, ta sẽ ra tay, bằng mọi giá.”
“Về phần quả táo linh hồn thứ hai, đương nhiên là ta để lại cho ngươi, để phòng trường hợp linh hồn của ngươi bị thương nặng.”
Tiểu Thứ Vị thầm lẩm bẩm. Phát hiện chữ ‘Nguy’ trở nên đỏ như máu, nó mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm mà Lý Hiên gặp phải lần này là rất đáng sợ.
“Hy vọng sẽ không xuất hiện tuyệt cảnh như vậy.” Tiểu Thứ Vị thở dài và từ từ biến mất.
Thanh Liên Tông.
Tiểu viện khu ngự thú, tầng hầm của gian nhà phía tây.
Băng Huyên Nhi từ từ mở mắt, đôi mắt xinh đẹp thanh lãnh hiện lên sương lạnh, khí chất quanh người trở nên thanh lãnh vô song hơn nhiều.
“Không ngờ ta thành công thuận lợi như vậy, hơn nữa ta cũng đến Trúc Cơ hậu kỳ. Ta đã đạt tới điều kiện mở ra Băng Thần Điếu Trụy.”
Băng Huyên Nhi lấy ra ngọc phù truyền tin và liên lạc với gia tộc, kiên quyết bày tỏ thái độ, rồi nhắm mắt lại.
Hoàng thành nước Đại Hạ, thư phòng của Băng gia.
Băng Lôi Vân, gia gia của Băng Huyên Nhi, tức giận đập bàn, nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn Băng Hải, phụ thân của Băng Huyên Nhi.
“Ngươi dạy khuê nữ tốt đấy, thế mà Huyên Nhi lại đòi ta Băng Thần Điếu Trụy. Đó là bảo vật gia truyền của chúng ta, cũng là hy vọng trở về Trung Châu của chúng ta.”