Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế (Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470. Công Đức Vô Lượng

Chương 470. Công đức vô lượng Chương 470. Công đức vô lượng

Đúng lúc này.

Không gian dao động, một người chồng chất vết thương xuất hiện, hắn đã mất đi chân trái và hai tay, khí tức của hắn suy yếu cực độ.

Thậm chí thân thể của hắn còn nghiêng ngả lảo đảo trong gió, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Trên thân thể kia chằng chịt vết nứt, đã nói rõ người này đang bên bờ vực tan vỡ.

Hắn bị thương nhiều như vậy nhưng sau khi xuất hiện lại không nhanh chóng chữa trị thương thế trước mà lại điều động hàn băng vô hạn đánh về phía đại quân của quỷ dị trước.

Cảnh tượng này, in vào ánh mắt mọi người một cách rõ ràng.

Nhìn Lý Hiên chồng chất vết thương, nhìn thân thể lay động trong hư không kia, tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, một vài nữ tử lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Các nam tu sĩ thì đỡ hơn một chút, bọn họ nhìn Lý Hiên đứng cũng không vững trên bầu trời, nhìn hắn, dù thân thể đã sắp tan vỡ nhưng vẫn điều động lực lượng, cứu Táng Nguyệt Tông.

Lúc này đây.

Các nam tu sĩ cũng kiềm lòng không đặng, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, đau khổ và thương tiếc bao phủ trong lòng.

Vèo!

Đôi mắt mỹ phụ nhân áo lam ngấn nước, nàng đạp lên phi kiếm bay khỏi trận pháp, nàng định đến bảo vệ Lý Hiên yếu ớt.

Những tu sĩ Kim Đan kỳ khác cũng muốn đến gần, muốn bảo vệ và trợ giúp Lý Hiên, không để hắn chịu tổn thương thêm nữa.

Phụt!

Ánh sáng màu đen xoẹt qua hư không.

Lý Hiên đột nhiên bất động, trên mi tâm xuất hiện một lỗ máu, kịch độc đen nhánh từ mi tâm trào ra từng chút một.

“Khặc, khặc, khặc, ẩn núp lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc ta ra sân.”

Trong hư không.

Một bóng dáng vặn vẹo xuất hiện, khí tức tanh hôi nồng nặc lan tỏa.

Là một con rắn, một con rắn độc màu đen giống như Trúc Diệp Thanh, hàn quang trong đôi mắt nó lóe lên, trong miệng tràn ra nọc độc đáng sợ.

“A!”

Tiếng hét chói tai của nữ tử phá tan hư không, mỹ phụ nhân áo lam đang phi hành điên cuồng khống chế phi kiếm, mạnh mẽ chém con rắn đen kia.

“Nữ nhân ngu ngốc.”

Rắn đen dần biến mất không thấy, trốn vào hư không, khoảng chân trời này chỉ còn lại một mình Lý Hiên vẫn đứng bất động.

“Cuối cùng vẫn không chịu nổi.”

Lý Hiên thở ra một hơi dài, trên mặt xuất hiện vết nứt chằng chịt, hắn tựa như búp bê sứ sắp vỡ tan.

Nhưng hắn không hề để ý đến chuyện này, mà thừa dịp vẫn còn chút sức lực cuối cùng, trốn vào hư không.

Đến khi hắn xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ở trung tâm đại quân quỷ dị, hai tay đột ngột chắp lại thành chữ thập.

“Đánh đổi bằng thân thể không toàn vẹn của ta – Đóng Băng Vĩnh Viễn!”

Ầm, ầm, ầm!

Hàn băng vô biên vô tận bùng nổ, lấy Lý Hiên làm trung tâm, hàn ý thấu xương dày đặc lan khắp bốn phương, giống như sóng biển cuồn cuộn bao phủ ngàn dặm xung quanh.

Hàn băng đáng sợ kia đóng băng ngàn dặm xung quanh trong nháy mắt, đóng băng cả đám quỷ dị ở trong khu vực này.

Và thân thể của Lý Hiên cũng dần dần tiêu tán, biến thành bột bay trong gió, tan thành mây khói.

Táng Nguyệt Tông.

Các đệ tử Táng Nguyệt Tông đang chiến đấu nhìn đại quân quỷ dị đóng thành băng, cảm nhận cái giá rét thấy xương, thấy Lý Hiên tan thành mây khói, tất cả mọi người đều xúc động khôn nguôi.

Nhất là đại quân quỷ dị bởi vì lần đóng băng này lại bắt đầu đại bại, các đệ tử của Táng Nguyệt Tông càng thêm xúc động.

“Hắn…Hắn vẫn còn sống, đúng không? Có đúng hay không?” Có một nữ đệ tử run rẩy nói.

“Đúng vậy, ta tin hắn, hắn chắc chắn vẫn còn sống.”

“Một người tốt như vậy vĩnh viễn sẽ không chết!” Có người thút thít hô to.

Cao tầng của Táng Nguyệt Tông im lặng, bọn họ bay đến khu vực đóng băng với tâm trạng nặng nề, nhìn nơi cuối cùng Lý Hiên đứng khi tiêu tán.

Nơi đó đã trống rỗng, một chút tro cốt cũng không còn, chỉ còn lại chiến trường đã đóng băng ngàn dặm kia.

Quỷ dị lui quân.

Đại chiêu đáng sợ dọa quỷ dị cấp thấp sinh lòng sợ hãi, không dám tùy tiện đến gần nữa, cho dù quỷ dị heo và quỷ dị rắn có la hét cũng vẫn không cách nào ngăn cản.

Cuối cùng.

Quỷ dị heo và quỷ dị rắn để lại lời hăm dọa, chuẩn bị lần sau sẽ diệt sạch Táng Nguyệt Tông.

“Muốn đi à? Đệ tử Táng Nguyệt Tông nghe lệnh, hãy báo thù cho sư huynh kính yêu của các ngươi, nợ máu phải trả bằng máu, chúng ta phải bắt quỷ dị trả lại gấp vạn lần, giết!”

Vèo vèo, vèo vèo, vèo vèo!

Các đệ tử Táng Nguyệt Tông liều chết điên cuồng lao ra, trong băng tuyết trắng xóa đánh về phía quỷ dị, phát động một cuộc truy đuổi trong đội ngũ chạy toán loạn của quỷ dị.

Cuộc đuổi giết này kéo dài hồi lâu, cuối cùng bọn họ lê thân thể mỏi mệt trở về, dừng lại ở trung tâm khu vực đóng băng.

Ở đây.

Mỹ phụ nhân áo lam đang cẩn thận thu gom di vật của Lý Hiên, đó là một cây sáo bạch ngọc, một cây sáo bạch ngọc trơn bóng sáng lóng lánh.

“Lục sư muội, đừng quá đau khổ, Võ Thạch sẽ không chết vô ích, chúng ta sẽ báo thù cho hắn, nhất định!” Ngũ trưởng lão an ủi nàng.

“Không, hắn không chết đâu, tên của hắn không phải là Võ Thạch, hắn nhất định vẫn còn sống, nhất định!”

Giọng nói mỹ phụ nhân run rẩy, nàng nhìn Ngũ trưởng lão bằng ánh mắt mong đợi, nàng muốn nghe được sự khẳng định của hắn.

“Đúng, hắn chắc chắn còn sống.”

Các vị trưởng lão gật đầu, ánh mắt ai nấy đều nhuộm hồng, đôi mắt già nua ứa lệ.

Mây đen trên trời dần dần biến mất, ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất, khiến khu vực đóng băng chiếu sáng rực rỡ hơn nữa.

Bình Luận (0)
Comment