Điều này khiến cho nhiều đệ tử rất kính trọng Nhạc Tử Quân, đồng thời rất có ý kiến với Lý Hiên.
“Quá đáng tiếc cho Nhạc Tử Quân sư huynh, hắn bị mất cánh tay phải, e là giới hạn trưởng thành của hắn sẽ giảm xuống rất nhiều.” Có đệ tử tông môn nói.
“Đúng vậy, ta thật sự cảm thấy không đáng cho đại sư huynh. Lần này vốn nên do Lý Hiên tham chiến, nhưng Nhạc Tử Quân sư huynh quá tốt bụng, hắn thay Lý Hiên xuất chiến nên mới bị thương nặng như vậy.”
“Mấu chốt là Lý Hiên vẫn luôn ở trong tông môn, căn bản không dám đối mặt với quỷ dị. Tông chủ cứ chiếu cố Lý Hiên như vậy mới khiến Nhạc Tử Quân sư huynh bị thương nặng, thật sự quá không công bằng.”
“Không có cách nào, Tông chủ quá thiên vị, bọn họ luôn cảm thấy Lý Hiên có thể dẫn tông môn đi đến huy hoàng, nhưng theo ta thấy, hắn căn bản là một kẻ nhát gan.”
……
Tiếng bàn tán xì xào chậm rãi vang lên, nhiều đệ tử cảm thấy bất bình thay cho Nhạc Tư Quân và khinh bỉ Lý Hiên cứ mãi lẩn trốn trong tông môn.
Tiếng nghị luận đó lớn đến mức ngay cả Nhạc Tử Quân cũng nghe thấy.
Hắn cau mày nói: “Không được nói linh tinh, Lý sư đệ kỳ tài ngút trời, có lẽ hắn thật sự có thể dẫn chúng ta đi đến huy hoàng.”
“Phải, phải, Lý Hiên sư huynh quả thật kỳ tài ngút trời.”
Các đệ tử xung quanh liền vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng lại không đồng ý.
Một đệ tử mỗi ngày trốn trong tông môn và một đệ tử không dám ra ngoài săn giết quỷ dị, hắn có tư cách gì để dẫn tông môn đi đến huy hoàng?
Điều này cũng khiến càng ngày càng có nhiều đệ tử không tin tưởng, thậm chí một vài chấp sự cũng có ý kiến.
Nhất là khi thấy Nhạc Tử Quân mất đi cánh tay phải, bọn họ càng cảm thấy tiếc nuối.
Cũng vào thời điểm này.
Lý Hiên chậm rãi đi từ đằng xa tới. Trong cái nhìn soi mói của mọi người, hắn từng bước tiến về phía con đường dẫn xuống núi.
Cảnh tượng như vậy khiến rất nhiều người cau mày, một vài đệ tử không nhịn được lắc đầu.
“Cuộc xâm lược của quỷ dị đã kết thúc, hắn đi ra ngoài để làm gì? Ra vẻ à?”
“Người ta có thiên phú tốt, lại là đệ tử nòng cốt của tông môn, trận pháp và đan dược cũng rất lợi hại, còn được cao tầng chiếu cố, lại được đại mỹ nữ như Băng Huyên Nhi và gia tộc của nàng ủng hộ.”
“Bây giờ người ta ra vẻ chút thì làm sao? Kể cả hắn có ra vẻ thì cũng có một đám người a dua nịnh hót, đâu có bi thảm như Nhạc Tử Quân sư huynh phải thay người xuất chiến.”
Có người xúc động nói, cảm thấy không đáng thay Nhạc Tử Quân.
Đáng tiếc lời nói của những người này không ảnh hưởng đến tốc độ của Lý Hiên.
Hắn sải bước dài đi xuống núi. Dưới con mắt của mọi người, hắn đi dọc đường núi và rời khỏi Thanh Liên Tông, đi đến Kim Thiền Cốc cách tông môn một ngàn cây số.
Hắn chuẩn bị biến Kim Thiền Cốc thành một cái bẫy khổng lồ, biến nơi này thành mồ chôn quỷ dị, tạo nên tổn thất thảm trọng cho quỷ dị, khiến quỷ dị không còn lực lượng để xâm chiếm Nam Vực.
Sau khi đưa ra quyết định này, Lý Hiên bay đến Kim Thiền Cốc.
Không lâu sau khi Lý Hiên bay đi.
Băng Huyên Nhi xinh đẹp như thiên tiên cũng bay ra ngoài. Nàng nôn nóng tìm kiếm và bay đến Kim Thiền Cốc.
“A Ngốc, bên này, bên này, đi theo con đường này. Mau lên, sư tôn của ngươi nhất định là đã đi con đường này.” Giọng nói của Thôn Thiên Ma vang vọng.
“Thôn Thiên Ma, tại sao sư tôn lại đột nhiên rời đi? Trong lòng ta luôn có dự cảm xấu.” A Ngốc vừa lao đi vừa lo lắng hỏi.
“Ngươi cũng cảm nhận được sao? Vừa rồi ta cảm nhận được lực lượng của đại trận hiến tế theo dõi. Lực lượng này vô cùng ngang ngược.”
“Đây là thủ đoạn tìm kiếm kẻ địch ẩn núp của quỷ dị thông qua hiến tế. Mấu chốt là các quỷ dị hiến tế hơn ngàn vạn quỷ dị để tìm sư tôn của ngươi.”
“Hơn ngàn vạn, đây là thủ đoạn để đối phó với đại tu sĩ siêu cấp, nhưng chúng lại dùng lên người sư tôn của ngươi.”
“Sư tôn của ngươi nhất định đã làm chuyện gì đó khiến đám quỷ dị căm ghét hắn. Nếu không, quỷ dị tuyệt đối sẽ không sử dụng hạ sách này.”
“Bây giờ sư tôn của ngươi rất nguy hiểm. Nguyên nhân hắn rời đi rất có thể là không muốn liên lụy đến Thanh Liên Tông, thật là một Nhân tộc làm người ta kính nể, haiz!”
Thôn Thiên Ma cũng hơi chấn động. Nó cảm thấy, nếu mình có vị sư tôn như vậy, nó cũng sẽ không thê thảm như này, bị phong ấn hết lần này đến lần khác.
Điều này cũng khiến Thôn Thiên Ma hâm mộ A Ngốc vô cùng. Nó cảm thấy vận khí của A Ngốc tốt đến không bình thường, vậy nên mới gặp được một vị sư tôn nhân nghĩa như vậy.
A Ngốc nghe Thôn Thiên Ma nói thì sắc mặt ngưng trọng, trong lòng càng cảm thấy bất an, cảm giác sắp có chuyện xảy ra.
Với tâm trạng hoảng hốt, A Ngốc nhanh chóng tiến lên, nhưng xung quanh thường xuyên có sinh vật ô nhiễm đi qua, ảnh hưởng đến tốc độ tiến tới của hắn.
“Ta dạy ngươi một loại thuật pháp ẩn nấp siêu cấp, ngay cả cấp Nguyên Anh cũng không thể nhìn thấu loại thuật pháp ẩn nấp này.”
“Học xong, ngươi sẽ không cần lo lắng về việc bị sinh vật ô nhiễm cản đường nữa.” Thôn Thiên Ma vội vàng nói.
“Có phải ngươi lại đang có ý định gì không?”
Trong lòng A Ngốc cảnh giác, hắn không dám tùy ý tu hành thuật pháp của Thôn Thiên Ma.
“Ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ muốn ngươi mau chóng chạy tới để nhìn xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, xem tại sao quỷ dị lại căm ghét sư tôn của ngươi như vậy.”
“Đám quỷ dị này đúng là điên rồ, thế mà tình nguyện tổn thất hơn ngàn vạn quỷ dị vì sư tôn của ngươi.”