“Quá khó, chỉ riêng việc khiến nàng tỉnh lại đã rất khó, sau này giúp nàng khôi phục lại thọ mệnh đã khó lại càng khó hơn.”
“Hơn nữa, về vết thương huyết mạch của nàng, ta cũng không thể làm được gì. Điều duy nhất ta có thể làm là khi nàng có ý chí cầu sinh, ta sẽ sử dụng dược vật giúp nàng sống thêm vài năm.” Y Thánh bất đắc dĩ nói.
“Khó vậy sao? Vậy chẳng phải nói nàng chết chắc sao?” Sở Vãn Thu lo lắng nói.
“Không có biện pháp, thương tích của nàng quá nặng. Ta còn phải suy nghĩ thật kỹ về phương pháp giải quyết.” Y Thánh lắc đầu, bước nhỏ rời đi, đến thư phòng.
Chỉ còn lại Sở Vãn Thu lo lắng đi tới đi lui tại chỗ. Nàng không có cách nào cả. Nhất là khi nhìn khuôn mặt nhỏ bé tiều tụy của Tần Nguyệt, Sở Vãn Thu lại càng cảm thấy bất lực.
Nhưng ngay lúc này.
Lực lượng thần bí bao phủ thân thể của Tần Nguyệt, nàng đột nhiên biến mất, biến biến mất ngay trước mắt Sở Vãn Thu.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt của Sở Vãn Thu biến đổi, Tử Thần Liêm Đao lập tức xuất hiện trong bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết của nàng.
Nhưng ngay sau đó, thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, cơ thể căng cứng siết chặt lưỡi hái, thậm chí nàng còn cố gắng kìm chế tâm trạng kích động của mình, ổn định bản thân.
Bởi vì nàng nghe thấy một câu nói, một câu nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, hơn nữa chỉ có nàng có thể nghe thấy câu nói này.
Câu nói này là: “Ngươi thoa quá nhiều son phấn.”
Câu nói này khiến cảm xúc của nàng dao động kịch liệt, trong đầu nàng có ngàn vạn suy nghĩ, đồng thời nàng cũng cảm nhận được việc Lý Hiên muốn che giấu bản thân, nên nàng quyết định giữ kín như bưng, không nói cho bất kỳ ai về chuyện này.
…
Bí cảnh Linh Hồn.
Dùng hình thức bế công chúa, Lý Hiên nhẹ nhàng đặt Tần Nguyệt mềm mại lên giường bạch ngọc, dịu dàng nhìn nàng.
Tần Nguyệt vẫn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt không có một chút huyết sắc, dáng vẻ yếu ớt khiến người ta nhìn mà đau lòng.
“Yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, rất nhanh là có thể chữa khỏi.”
Nói xong câu này, Lý Hiên quay đầu nhìn cánh tay của mình.
Máu thịt của hắn có thể chữa trị hầu hết các vết thương, còn có thể mang lại cho người dùng nó rất nhiều tuổi thọ.
Bây giờ.
Mặc dù vết thương của Tần Nguyệt rất nặng, nhưng hắn có thể bù đắp cả thọ mệnh và chữa khỏi ám thương trong cơ thể nàng
Trước kia, Lý Hiên từng đưa cho Tần Nguyệt một khối máu thịt, nhưng khi nhìn thấy Lý Hiên chết, nàng đã lựa chọn phương thức này để đi theo Lý Hiên, khối máu thịt kia vẫn đặt trong túi trữ vật.
Lý Hiên không dùng khối máu thịt kia, hắn lại một lần nữa cắt một miếng mới từ cánh tay mình.
Sau đó, Lý Hiên lấy máu thịt xuống và hòa tan chúng thành năng lượng tinh khiết, từ từ dung nhập vào miệng nàng.
Trong nháy mắt.
Năng lượng sinh mệnh ẩn chứa trong máu thịt bắt đầu chữa trị vết thương của Tần Nguyệt, bù đắp thọ mệnh của nàng và trả lại tất cả cho nàng.
Mái tóc trắng như tuyết của nàng nhanh chóng thay đổi, từ mái tóc trắng dần dần chuyển thành đen nhánh, thậm chí nó còn mượt mà và trơn bóng hơn trước kia.
Dưới sự chữa trị của Lý Hiên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt cũng hồi phục nhanh chóng, dần dần trở nên trắng hồng, rất dễ thương.
Thấy vết thương của Tần Nguyệt bình phục, nhìn nàng khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh, Lý Hiên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ôm nàng vào lòng.
“Tiểu Nguyệt, ngươi biết không? Trước kia, lần đầu tiên gặp ngươi ở thành Bạch Dương, ta đã bị đôi mắt trong trẻo của ngươi thu hút.”
“Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo như vậy, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, vì vậy, đến bây giờ ta vẫn không thể quên được.”
“Sau đó ngươi ở lại bên cạnh ta. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ngươi, ta đều cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất thoải mái, và rất hưởng thụ.”
“Lần đó, vì giúp ta lấy quả tiến hóa, ngươi bị người của Quỷ Thần Giáo đuổi giết. Ngươi tình nguyện bị trọng thương cũng phải bảo vệ quả tiến hóa.”
“Đến khi ta chạy tới, thấy dáng vẻ tiều tụy của ngươi, ta hoàn toàn tức giận, lửa giận ngút trời đến mức giết sạch tất cả kẻ địch, không chừa một ai.”
“Lần đầu tiên, ta vì một nữ hài mà tức giận đến tóc dựng ngược, vì một nữ hài mà giết người...”
Lý Hiên nhẹ nhàng nói, kể chi tiết những chuyện đã xảy ra từ khi hai người quen biết đến nay, kể lại quá khứ và cũng kể ra tình cảm trong lòng.
Nhưng Tần Nguyệt chìm trong hôn mê vẫn không có phản ứng, vẫn cứ ngủ say như người đẹp ngủ trong rừng, dường như nàng đang đắm chìm trong một thế giới ảo tưởng chỉ có Lý Hiên tồn tại.
Lý Hiên không bỏ cuộc, tiếp tục nói về những thứ của hai người, từ khi quen biết, đến hiểu nhau, đến gắn bỏ, và bảo vệ lẫn nhau.
Dần dần.
Tần Nguyệt đang ngủ mê rốt cuộc có phản ứng. Bàn tay nhỏ trắng muốt của nàng nhẹ nhàng di chuyển.
Sau đó, hàng mi dài của nàng khẽ nhúc nhích, rồi từ từ mở ra.
Đôi mắt trong trẻo lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này. Đó là đôi mắt xinh đẹp mà mỗi lần thấy Lý Hiên đều không nhịn được nhìn lâu mấy lần.
Giống như hiện tại.
Ngay cả khi đôi mắt Lý Hiên đã mất đi ánh sáng, Góc Nhìn Thượng Đế của hắn vẫn nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp này.
“Sư tôn... Là ngài sao?”
Giọng nói của Tần Nguyệt run rẩy, đôi mắt to đen láy ánh lên nước mắt, giống như những viên trân châu bị đứt dây.
“Là ta, ta còn sống, đang ở bên cạnh ngươi.” Lý Hiên ôm lấy thân thể mềm mại ôn hương nhuyễn ngọc của Tần Nguyệt, nhẹ nhàng an ủi.