Không có cách nào, nàng thật sự lo rằng mình không học được trận pháp, không thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Tiểu sư tôn, đã nhận nhiệm vụ, ta truyền lại thông tin về trận pháp cho ngươi." Sở Vãn Thu nghiêm túc nói.
"Được."
Rất nhanh.
Thông tin về trận pháp được gửi tới, sau đó bên phía Lý Hiên chìm trong im lặng.
"Tiểu sư tôn, sao thế? Có phải là độ khó của trận pháp quá cao hay không? Nếu không thì ta từ bỏ." Sở Vãn Thu vội vàng nói.
"Không phải quá cao mà là quá thấp, tại sao ngươi lại nhận một trận pháp đơn giản như vậy? Thôi bỏ đi, đơn giản thì đơn giản, ta dạy ngươi cách bố trí."
Giọng nói của Lý Hiên lại một lần nữa vang trong động phủ, giảng giải từng bước, dạy Sở Vãn Thu.
Nơi khác.
Nhiệm Vụ Đường.
Tống Thanh Dương bước vào với chiết phiến trên tay, đôi mắt liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Đàm chủ quản phụ trách nhiệm vụ lập tức hỏi ngay khi nhìn thấy Tống Thanh Dương.
"Tống Thanh Dương, không phải ngươi đã trở thành đồng đội với Sở Vãn Thu sao? Tại sao nhiệm vụ của nàng lại thất bại?"
"Nàng từ chối sự trợ giúp của ta, vô cùng bài xích ta." Tống Thanh Dương bất đắc dĩ nói.
"Chuyện này quá không ổn, ngoại vực tràn ngập nguy hiểm, sự trợ giúp của đồng đội là vô cùng quan trọng, tại sao nàng có thể từ chối sự hỗ trợ của đồng đội? Để sau này ta nói chuyện với nàng."
Đàm chủ quản không hài lòng, cảm thấy Sở Vãn Thu tính khí cao ngạo, cần phải dạy bảo.
"Không phải do nàng, là do ta biểu hiện quá vồn vã khiến nàng không vui, ta cũng không còn cách nào, nàng quá đẹp, đây là lần đầu tiên ta động lòng với một nữ tử."
Tống Thanh Dương lắc đầu bất đắc dĩ, hắn tu luyện nhiều năm nên không có nhiều kinh nghiệm, mỗi lần bế quan là vài năm trôi qua, thậm chí còn không có nhiều kinh nghiệm bằng người thời này.
"Ngươi là thiên tài mạnh nhất Thanh Sơn Tông, thiên phú siêu phàm, tốc độ tu hành nhanh chóng, dung mạo tuấn tú, tại sao Sở Vãn Thu lại bài xích ngươi?" Đàm chủ quản nghi vấn hỏi.
"Nàng đã có đạo lữ rồi, ta cũng vừa mới hay." Gương mặt Tống Thanh Dương như trái khổ qua.
"Ra là thế, đừng nản chí, ta đoán thực lực đạo lữ của nàng không mạnh, nếu không nàng đã không đơn độc chiến đấu ở ngoại vực."
"Sau đó ngươi chỉ cần thể hiện cho tốt, đối xử chân thành với nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cảm động." Đàm chủ quản an ủi.
"Thật sao? Có thực là ta vẫn còn cơ hội không?" Tống Thanh Dương vội vàng hỏi.
"Đương nhiên, hiện tại nàng một mình phát triển ở ngoại vực, nhất định rất khó khăn. Nếu ngươi luôn chân thành giúp đỡ nàng, sớm muộn gì cũng khiến nàng động lòng." Đàm chủ quản tiếp tục nói.
"Tốt quá, tốt quá rồi. Đàm chủ quản, ngài yên tâm, nếu sau này ta có thể thành công theo đuổi được Sở Vãn Thu, ta nhất định sẽ tặng ngài chút lễ mọn." Tống Thanh Dương rất phấn khích.
"Được, được, được. Ta rất mong chờ phần đại lễ của Thanh Sơn Tông các ngươi, đi đi, biểu hiện cho tốt." Đàm chủ quản cười ha ha thúc giục."
"Được rồi."
Tống Thanh Dương phấn khích bay ra ngoài, hướng thẳng đến động phủ của Sở Vãn Thu.
Đáng tiếc là hắn đến muộn, Sở Vãn Thu đã rời đi, tiến đến cứ điểm số 98 và chữa trị trận pháp tứ giai sơ cấp ở đó.
Thời gian trôi đi, trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày qua, Tống Thanh Dương luôn lo lắng, vẫn không thể tìm thấy Sở Vãn Thu. Sau khi thấy Sở Vãn Thu phong trần nhanh chóng trở lại, hắn vội vàng nói.
"Cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi Sở tiên tử, ngươi đã đi đâu, sao ngươi lại ra ngoài lâu như vậy, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, ngươi nên dẫn ta theo, ta là Nguyên Anh trung kỳ, ta có thể bảo đảm sự an toàn của ngươi."
"Không cần."
Sở Vãn Thu lạnh lùng từ chối, sải bước đến Nhiệm Vụ Đường, bắt đầu giao nộp nhiệm vụ.
"Ồ? Là ngươi nhận nhiệm vụ ở cứ điểm số 98, không ngờ ngươi lại hiểu trận pháp." Đàm chủ quản nhìn thấy nhiệm vụ Sở Vãn Thu giao nộp, ngạc nhiên nhìn nàng.
"Ừ, vừa vặn là ta biết cách sửa chữa trận pháp phòng ngự ở cứ điểm số 98, còn về những trận pháp khác, ta cũng không biết nhiều lắm."
Sở Vãn Thu có chút thiếu tự tin, bởi vì ba ngày này đều là do Lý Hiên giảng giải, nàng bố trí theo sự chỉ dẫn của Lý Hiên.
Kết quả là sau ba ngày bố trí, nàng càng quan sát càng không thể hiểu, chỉ máy móc bố trí rất nhiều trận pháp theo những lời Lý Hiên nói.
Những trận pháp này quá phức tạp, thậm chí nàng còn không biết chúng là trận pháp gì, trận pháp liên tiếp đó, nàng nhìn thôi đã chóng mặt.
Đặc biệt là trận pháp ẩn giấu cuối cùng, nó thực sự che giấu tất cả các trận pháp, nhìn từ bên ngoài, nó giống như một trận pháp phòng ngự tứ giai sơ cấp.
Điều này cũng khiến Sở Vãn Thu càng khâm phục Lý Hiên, cảm thấy rằng Lý Hiên là một thiên tài về trận pháp.
"Ngươi trở về trước đi, ngày mai sẽ có người kiểm tra đến xác nhận tình hình nhiệm vụ, nếu thực sự trận pháp phòng hộ đã được chữa trị, ta sẽ phát chiến công cho ngươi." Đàm chủ quản nói.
"Được."
Sở Vãn Thu gật đầu, đôi chân thon dài chuyển bước, nhanh chóng trở về động phủ của mình.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Thanh Dương muốn đi theo. nhưng nhớ đến biểu cảm lạnh lùng đó của Sở Vãn Thu, bước chân Tống Thanh Dương khựng lại.
Sau khi Sở Vãn Thu hoàn toàn rời đi, Tống Thanh Dương thở dài, nói.
"Không ngờ rằng nàng còn am hiểu trận pháp, sau này nàng vẫn có thể luôn nhận nhiệm vụ trận pháp, thế thì ta căn bản không có cách thể hiện bản thân."