“Yên tâm, thủ đoạn của lão tổ bất phàm, đan dược có thể áp chế ba năm, nhưng cần tương đối nhiều nguyên liệu, hơn nữa luyện chế cực kỳ khó, cần ít nhất hai ngày.”
“Vì thế, ta hy vọng tông chủ mau chóng lấy được nguyên liệu. Đây là danh sách nguyên liệu.” Liễu trưởng lão đưa danh sách nguyên liệu ra cho tông chủ Tiểu Khả Ái kiểm tra.
Kết quả là vừa nhìn một lượt, sắc mặt của tông chủ Tiểu Khả Ái đã thay đổi.
Bởi vì cần quá nhiều nguyên liệu, mà vì để trợ giúp Tần Nguyêt, tông môn đã đưa cho Tần Nguyệt vài nhóm nguyên liệu, khiến tông môn không còn bao nhiêu nguyên liệu. Vì vậy, nàng hỏi.
“Dùng nguyên liệu thay thế có được không? Tông môn không đủ nguyên liệu.”
“Chuyện này… E là không được.”
Liễu trưởng lão cau mày.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng luyện chế, cho dù cảm thấy một vài dược liệu có thể thay thế, nàng vẫn không dám tùy tiện thử nghiệm, sợ không có tác dụng, chậm trễ việc cứu người.
Câu nói của nàng cũng khiến bầu không khí nơi này trở nên nặng nề.
Bởi vì việc thu thập những nguyên liệu này là một vấn đề rất khó khăn đối với tông môn.
Nhất là lúc trước tông môn đã đưa cho Tần Nguyệt nhiều nguyên liệu như vậy, nên muốn tông môn thu thập nguyên liệu trong một thời gian ngắn căn bản là chuyện không thể.
“Tông chủ, vừa lúc Tần Nguyệt đang ở trong phòng bệnh, bảo nàng trả lại nguyên liệu, cứu giúp Tần trưởng lão là việc quan trọng.”
Một nữ đệ tử hơi mập lên tiếng. Nàng là đại đệ tử thủ tịch của Vũ Tiên Tông, có thái độ vô cùng thù địch với Tần Nguyệt.
Chủ yếu là vì Tần Nguyệt quá ưu tú, rất được cao tầng coi trọng, địa vị của người đại đệ tử thủ tịch là nàng cũng dần dần bị Tần Nguyệt thay thế.
Bây giờ dùng phương thức hiên ngang lẫm liệt này khiến Tần Nguyệt chịu thiệt và lấy lại nguyên liệu, nàng đương nhiên không hề do dự mà nói ra.
“Tông chủ, đại sư tỷ nói rất đúng. Cứu Tần trưởng lão là việc quan trọng, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Tần trưởng lão xảy ra chuyện.”
Nhị đệ tử cũng lên tiếng, dùng lý do đường đường chính chính, định lấy lại nguyên liệu từ chỗ Tần Nguyệt.
Cách nói như vậy cũng không ai bắt lỗi được, dù sao cứu người quan trọng, không ai nỡ nói câu từ chối, cho nên hiện trường lại rơi vào yên lặng lần nữa.
Tông chủ Tiểu Khả Ái thở dài một hơi và nói: “Được rồi, ta đi tìm Tần Nguyệt.”
Vừa dứt lời, tông chủ Tiểu Khả Ái đi đến cạnh trận pháp và điểm một cái vào trận pháp, tỏ ý muốn đi vào.
Ở phía sau.
Đại đệ tử thủ tịch hơi mập vui sướng nhìn cảnh này, cảm thấy mình cuối cùng thắng về một ván.
Tuy nhiên, điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là.
Trận pháp không hề đáp lại, người bên trong căn bản không để ý đến tông chủ Tiểu Khả Ái.
“Hừm?”
Tông chủ Tiểu Khả Ái nghi hoặc, điểm lên trận pháp một lần nữa, vẫn không có ai để ý tới các nàng, điều này làm tông chủ Tiểu Khả Ái phiền muộn.
Nhưng trận pháp này ngăn cách tất cả mọi thứ, ngọc phù truyền tin cũng không thể gửi tin, tông chủ Tiểu Khả Ái chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã chạng vạng tối.
“Tông chủ, thời gian không còn sớm, chờ đợi thêm nữa thì ta sợ không thể luyện chế ra đan dược.” Liễu trưởng lão lo lắng thúc giục.
“Nhưng Tần Nguyệt không trả lời. Lúc trước nàng mang một con mèo đến chữa trị cho Tần trưởng lão, bây giờ nàng không trả lời, rất có thể việc chữa trị đã đến thời khắc mấu chốt.” Tông chủ Tiểu Khả Ái giải thích.
“Một con mèo? Khả tông chủ, có phải ngươi bị lừa rồi không? Ngươi có biết độc bọ cạp Minh Nha khó giải đến mức nào không? Ngay cả lão tổ Hóa Thần kỳ cũng mới biết loại độc này gần đây.”
“Hơn nữa, lão tổ Hòa Thần kỳ nghiên cứu ba ngày mới phân tích ra thành phần của độc dược, cuối cùng nghiên cứu ra đan dược áp chế độc tố.”
“Một loại độc bá đạo như vậy thì một con mèo làm sao có thể chữa trị được? Chắc chắn ngươi đã bị lừa.”
Liễu trưởng lão nói nghiêm túc. Nàng cảm thấy tông chủ Tiểu Khả Ái bị lừa.
“Chuyện này…”
Tông chủ Tiểu Khả Ái nghe thấy vậy thì cũng không nén được tức giận, bắt đầu trở nên xoắn xuýt.
Bây giờ nàng vừa lo lắng cho Tần Bất Hối, vừa sợ ảnh hưởng đến Tần Nguyệt, càng sợ Tần Bất Hối xảy ra chuyện, vì vậy nàng rơi vào xoắn xuýt.
Cũng vào lúc này.
Trong khi tông chủ Tiểu Khả Ái đang xoắn xuýt.
Trận pháp đột nhiên ngừng chuyển động.
Rồi sau đó.
Hai bóng người từ trong đi ra.
Hai người này không phải ai khác, chính là Tần Nguyệt và Tần Bất Hối.
Thấy Tần Bất Hối không có một tia tử khí nào, mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó đồng tử co rút.
“Ngươi… Ngươi đã bình phục rồi sao?” Liễu trưởng lão khó tin hỏi.
Bởi vì Tần Bất Hối trông quá khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu trúng độc.
“Đúng vậy, ta đã bình phục, hoàn toàn khỏe mạnh.”
Tần Bất Hối mỉm cười, sinh cơ nồng đậm dao động, khiến mọi người trợn tròn mắt lần nữa.
“Làm sao có thể thế được? Loại kịch độc này bá đạo như vậy, trước đó, ngay cả chúng ta cũng không biết đây là độc gì, ngươi lại bình phục!” Có trưởng lão kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nếu không phải lão tổ Hòa Thần kỳ giáng lâm, chúng ta căn bản không biết loại độc này có tên là độc Minh Nha. Mấu chốt là ngay cả lão tổ Hòa Thần kỳ cũng không có cách chữa trị thì làm sao ngươi có thể bình phục?”
“Đúng, đúng, đúng, Thược Dược lão tổ nói, đến cả nàng cũng không giải được loại độc này, nàng chỉ có thể áp chế độc tính.”
“Nhưng, nhìn dáng vẻ của ngươi thì đã là trạng thái hoàn toàn bình phục, điều này quá không thể tưởng tượng nổi.”
…