“Đúng vậy, may nhờ các ngươi tranh thủ thời gian giúp ta nên ta mới có thể liên kết trận bàn, mở ra trận pháp thứ nhất.”
“Trận pháp này hết sức bá đạo, đồng thời có tác dụng của trận pháp và phong ấn nên mới có thể thừa cơ bọn chúng chưa đề phòng mà tiến hành phong ấn hành động của bọn chúng.”
“Tiếp theo sẽ không may mắn như vậy, ta phải tiếp tục bày trận, các ngươi tiếp tục duy trì trận pháp.”
Sở Vãn Thu vội vàng tiếp tục bố trí, ý thức liên tục không ngừng kết nối với ngọc phù, tiếp thu tin tức từ ngọc phù truyền tới.
“Chết tiệt, nàng giết Chuột, ghê tởm. Thế mà nàng lại giết Chuột, chết tiệt!”
Một giọng nói tức giận đến cực điểm phát ra trong đám tà ma, ngay sau đó, mấy chục con tà ma có hình dạng chuột vọt tới xung quanh trận pháp.
Bọn chúng không liều lĩnh xông vào trận pháp, mà vung vẩy móng vuốt để phóng ra chiêu thức tầm xa, chuẩn bị oanh tạc trận pháp từ xa.
Nhưng vào lúc này.
Ánh sáng màu vàng đất lập lòe, lại có một trận pháp được ngưng tụ ra, hóa thành lá chắn bảo vệ cứ điểm ở chính giữa.
Ầm ầm ầm!
Một loạt móng vuốt màu máu đập vào lá chắn màu vàng đất khiến trận pháp lay động kịch liệt, thậm chí xuất hiện vết nứt.
Nhưng lá chắn màu vàng đất lại chống đỡ được đợt tấn công thứ nhất, hơn nữa, vết nứt trên lá chắn bắt đầu khép lại.
“Chúng ta hỗ trợ!”
Đội trưởng Thiết Sơn và Bàn lão đầu lập tức xông tới, rót pháp lực vào lá chắn để tăng cường uy lực.
Giờ khắc này, ánh mắt nhìn Sở Vãn Thu của bọn họ đã thay đổi. Bọn họ không tiếp tục rống ta nữa mà nhìn Sở Vãn Thu với ánh mắt kính sợ.
Ầm ầm ầm!
Lại là một loạt móng vuốt màu máu đập tới. Lần này số lượng nhiều hơn, cho dù có đội trưởng Thiết Sơn và Bàn lão đầu rót pháp lực, lá chắn vẫn lung lay sắp đổ.
Nhưng vào lúc này.
Gợn sóng của một vòng phòng hộ mới được ngưng tụ xuất hiện và chồng lên lá chắn màu vàng đất, bảo vệ bọn họ ở trung tâm.
Ầm ầm ầm!
Đòn tấn công càng đáng sợ hơn đang đến.
Càng ngày càng nhiều tà ma bắt đầu tấn công, nhưng lá chắn xuất hiện hết cái này đến cái khác, nhóm Sở Vãn Thu thì càng thêm an toàn.
“Chết tiệt, khốn khiếp, sao nữ nhân này lại biến thái như vậy, lại bố trí lắm trận pháp như thế. Huyết Ngưu, tới phá giải trận pháp.” Giọng nói tức giận phát ra trong bầy tà ma.
“Chúng ta không thể trì hoãn quá nhiều thời gian ở chỗ này. Các ngươi ở đây phá giải trận pháp, chúng ta đi tấn công căn cứ núi Thanh Phong. Mau!”
“Dạ!”
lũ tà ma vốn cho rằng nơi này chỉ là món khai vị, thuận tay là diệt.
Nhưng thật vất vả mới đánh nổ được trận pháp thì chúng lại mất một Nguyên Anh kỳ trước, điều này khiến lũ tà ma tức giận đến cực điểm.
Mấu chốt là chúng càng đánh thì trận pháp càng nhiều, phá giải trận pháp lại cần càng nhiều thời gian. Bọn chúng còn chuẩn bị tập kích căn cứ ở núi Thanh Phong, làm gì có thời gian mà hao ở chỗ này.
Vì thế, chúng chỉ có thể để một tiểu đội ở lại, các Nguyên Anh kỳ còn lại thì xông tới căn cứ núi Thanh Phong.
Sau khi bọn chúng rời đi.
Đội trưởng là một con tà ma đầu voi, nó quay đầu nhìn tà ma đầu trâu.
“Huyết Ngưu, ngươi có chắc phá giải được trận pháp hay không?”
“Có, kể cả ta không giải được thì việc tìm thấy nhược điểm vẫn rất dễ dàng. Đến lúc đó, chúng ta tấn công vào nhược điểm bằng thuật pháp mạnh mẽ nhất của mình thì cũng có thể phá giải trận pháp.”
Tà ma đầu trâu tự tin đến gần trận pháp và bắt đầu nghiên cứu nhược điểm của trận pháp.
Lúc trước bọn chúng người đông thế mạnh, căn bản không cần phải tìm nhược điểm, trực tiếp tấn công là được.
Bây giờ có ít cao thủ hơn, bọn chúng chỉ có thể phá giải trận pháp bằng cách tìm nhược điểm.
Chỉ là.
Sắc mặt của tà ma đầu trâu vốn vô cùng tự tin chẳng mấy chốc đã u ám hẳn đi, bởi vì nó nhìn một vòng mà vẫn chưa tìm thấy nhược điểm.
Tà ma đầu trâu buồn bực, trợn mắt trâu và tiếp tục nỗ lực tìm kiếm nhược điểm, nhưng càng tìm, sắc mặt của nó càng đen, càng tìm nó càng cảm thấy buồn phiền.
Sau khoảng nửa giờ, nó vẫn không lên tiếng, nhưng đã liên tục đưa tay lên lau mồ hôi trên đầu.
“Huyết Ngưu, ngươi đã tìm thấy nhược điểm chưa vậy? Nữ nhân bên trong kia đã bố trí thêm mười tám trận pháp. Cứ tiếp tục thì chúng ta căn bản không giết được các nàng.” Đội trưởng tà ma voi thúc giục.
“Chết tiệt, trận pháp mà nữ nhân này bố trí quá biến thái. Ta tìm nửa ngày cũng chưa tìm được nhược điểm nào của trận pháp. Tức chết ta.” Tà ma đầu trâu phẫn hận nói.
“Không tìm được nhược điểm nào sao? Nhưng ngươi là Trận Pháp Sư ngũ giai hạ phẩm, làm sao ngươi có thể không tìm thấy?” lũ tà ma khó hiểu.
“Việc này có thể trách ta sao? Chỉ có thể trách nữ nhân này quá biến thái. Trận pháp nàng bố trí lại là trận pháp ngũ giai thượng phẩm. Ta nhìn hồi lâu mới nhận ra điều này.
Đáng hận, trình độ trận pháp của nữ nhân này mạnh như vậy, thế mà nàng cố ý làm trận pháp trước của cứ điểm yếu như thế. Đây rõ ràng là nàng đang nhục nhã chúng ta!”
Tà ma đầu trâu tức tối. Nó cảm thấy mình bị đối phương làm nhục, nhất là nghĩ đến việc mình sống chết cũng không tìm thấy nhược điểm của trận pháp, nó đã tức giận đến phát điên.
“Chuyện này…”
Đội trưởng tà ma voi nghe thấy thế thì hơi ngẩn người, nói: “Ý ngươi nói là chúng ta không giết được nàng?”