"Sư muội, tông môn nói thế nào? " Chu Hằng dò hỏi.
"Tông môn bảo chúng ta chờ đợi, phỏng chừng Lục trưởng lão sẽ chạy tới, hắn kinh nể nhất là người lòng mang đại nghĩa, khả năng muốn gặp vị kia một lần. " Đường Khả Nhi khẽ nói, thanh âm lảnh lót vô cùng.
"Sư muội, ngươi cảm thấy như vậy đáng giá không? Một tên tông sư phong ấn khí huyết, vì một ít bá tánh mà chết, điều này thật đáng giá không? " Chu Hằng tâm tình không bình tĩnh nói.
"Có đáng giá hay không sư huynh ngươi lẽ nào không hiểu sao? Luôn có một số người đang dốc hết sức thủ hộ cái thế giới này, chúng ta là người tu tiên, hẳn là càng cố gắng thủ hộ.
Ta nhớ được, sư huynh ngươi lúc trước thích bênh vực những người bị bắt nạt nhất, trượng nghĩa ra tay, sau đó ngươi dần dần thay đổi, không còn thuần túy, trở nên nịnh hót cùng tham lam, như vậy thật tốt sao?"
Đường Khả Nhi nhìn Chu Hằng, trong thanh âm lộ ra mất mác.
Chu Hằng nghe nói như vậy cả người run run, trong đầu nghĩ tới những sự tích oanh oanh liệt liệt trong quá khứ, nhân sinh tiêu sái trượng nghĩa ra tay.
Lại nhìn mình bây giờ, vì thực lực mà tính toán đủ kiểu, Chu Hằng biết rõ mình thay đổi, mình trong quá khứ đã biến mất.
"Ta còn có thể trở lại quá khứ sao? " Chu Hằng trầm giọng nói.
"Có thể, chỉ cần chịu cố gắng. " Đường Khả Nhi nghiêm túc gật đầu.
"Trễ rồi, ta làm quá nhiều chuyện tham lam, đã không trở về quá khứ được."
Chu Hằng thở dài một tiếng, trong nỗi chán chường càng đi càng xa, đi về phía Bạch Vân Thành náo nhiệt.
"Không trở về được sao?"
Đường Khả Nhi tự lẩm bẩm, tay nhỏ trắng như tuyết khẽ vuốt lồng bảo hộ phong ấn to lớn, cảm thụ lực phòng hộ của lồng bảo hộ, Đường Khả Nhi khẽ mỉm cười.
"Lực lượng phong ấn thật là cường đại, lấy khí huyết phong ấn của võ giả, chặn lại người tu tiên, giỏi lắm!"
Trong con ngươi xinh đẹp của Đường Khả Nhi mang theo ánh sao, giày thêu nhỏ đạp lên cỏ nhỏ xanh nhạt, giống như tiên tử từng bước một rời đi, ở trong gió nhẹ đi về phía phương xa.
Tại chỗ chỉ còn lại đám người Thành Chủ mờ mịt đứng, còn không có biết rõ đây rốt cuộc là chuyện gì.
"Thành chủ đại nhân, mới vừa rồi ý của hai vị người tu tiên phải chăng là, cái phong ấn này quá mạnh, bọn họ không vào được? " Triệu thống lĩnh nghi ngờ hỏi.
"Đúng là cái ý này, không nghĩ tới người bố trí phong ấn lợi hại như vậy, ngay cả người tu tiên đều bị chặn lại. " Thành Chủ Bạch Sơn trịnh trọng nói.
"Ta lần đầu tiên nghe nói chuyện như vậy, cho tới nay, ta đều cho rằng người tu tiên là giỏi nhất, không nghĩ tới bọn họ cũng có lúc bị làm khó."
Vẻ mặt Triệu thống lĩnh thay đổi, cảm giác người tu tiên cùng bên trong tưởng tượng của chính mình không quá giống nhau.
"Đúng vậy, ta cũng lần đầu tiên thấy chuyện như vậy."
. . . .
Các quan viên chung quanh nghị luận ầm ỉ, nhìn về phía phong ấn kết giới mà con mắt nhìn thấy, cảm thấy chủ nhân của cái phong ấn kết giới này, so với tưởng tượng còn giỏi hơn rất nhiều.
Bên kia.
Trong rừng rậm Khô Mộc.
Ba gã người của Huyết Thử nhất tộc không ngừng chạy trốn, cả người đầy vết thương chạy như điên.
"Phong thiếu gia, ngài chịu đựng, chỉ cần xuyên qua Khô Mộc rừng rậm, mới có thể sống sót. " có một Huyết Thử tên Bàn Tam hô.
"Ta không sao, giết ông chủ quán trà rồi sao? " Phong thiếu gia sắc mặt khó coi nói.
"Giết, ta tự tay đưa hắn đánh gục. " Bàn Tam vội vàng nói.
"Giết là tốt rồi, bị một đám võ giả luyện thể đuổi giết thì coi như thôi, uống ngụm trà cũng có thể bị người hạ độc, ta đường đường Luyện Thể Tông Sư, lại chật vật thành như vậy, đáng hận, đáng hận a!"
Phong thiếu gia tức giận kêu, trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh tượng bị phục kích.
Đó là một đoàn võ giả luyện thể huấn luyện nghiêm chỉnh, am hiểu cung tên, cung thuật của những võ giả kia vô cùng đáng sợ, gian xảo đến cực hạn.
Điều này cũng đưa đến người Huyết Thử nhất tộc mà hắn suất lĩnh chết thảm trọng, sau đó chính là bị một đường đuổi giết.
Thật vất vả chạy trốn tới Khô Mộc rừng rậm, thấy một quán trà, bọn họ trong cơn đói khát cực kỳ liền vội vàng uống vài hớp trà, ăn một ít điểm tâm.
Sau đó liền trúng độc, còn bị ông chủ quán trà lén tập sát hai người của Huyết Thử nhất tộc.
Cuối cùng bọn họ chỉ còn lại ba người, trốn đến nơi này.
Nhưng Phong thiếu gia thân phận tôn quý, khi ăn cũng ăn tương đối nhiều, kết quả trúng độc sâu nhất, đường đường Luyện Thể Tông Sư, còn đang cần người dìu.
Kết quả như thế , khiến cho Phong thiếu gia tức giận đến cực hạn, hận không thể giết sạch những người đuổi giết kia.
"Vèo!"
Tiếng xé gió đột nhiên vang lên, thanh âm quen thuộc làm sắc mặt Phong thiếu gia biến đổi lớn.
"Không được! Bọn họ lại đuổi tới, để ta chặn lại bọn họ, Bàn Tam ngươi che chở Phong thiếu gia đi mau!"
" Được ! Giao cho ta. . . Chờ đã, ngươi đi đâu vậy, con mẹ nó ngươi dám lâm trận bỏ chạy! !"
Bàn Tam nhìn một người khác đột nhiên chạy trốn, nhất thời nổi giận, nhưng mủi tên phía sau giống như màn mưa mà hạ xuống, Bàn Tam chỉ có thể phẫn hận một mình ngăn trở, che chở Phong thiếu gia rời đi.