Nữ Đế Tà Hậu

Chương 2

Edit: Hoàng Anh tiểu thư a.k.a Sky

Beta: Sâu đại nhân a.k.a Dee S

Khóe miệng ngậm cọng rơm, hai chân bắt chéo, Tô Tiểu Tiểu nghiêng người dựa vào giường gỗ nhìn sao trời ngoài cửa sổ, lâm vào hồi tưởng.

Văn Tĩnh là một cô gái rất đáng yêu, khiến người khác sinh lòng muốn bảo hộ. Nàng là bạn gái Tô Tiểu Tiểu. Lý do Tô Tiểu Tiểu theo đuổi nàng, là vì.... nàng ấy, quá đáng yêu đi! Mỗi lần tâm trạng Tô Tiểu Tiểu không tốt sẽ rất thích xoa nắn khuôn mặt bụ bẫm giống như con nít của nàng, sau đó tâm tình cũng sẽ khoan khoái, vui vẻ hơn. Còn Văn Tĩnh thì sẽ tức giận đến cong môi chu miệng, trên mặt đỏ hồng làm người ta suy nghĩ xa xôi.

Tô Tiểu Tiểu tự nhận mình không hề mê gái, nhưng đối với việc câu dẫn bằng sự đáng yêu như vậy thì hoàn toàn không có sức miễn dịch. Văn Tĩnh chính là một ví dụ điển hình.


Thật ra Văn Tĩnh là người bạn gái rất chu đáo, chăm sóc cô rất tốt, mỗi ngày đều kiên trì đến võ quán đưa đồ ăn ngon cho cô. Nhưng duy có một điểm không tốt, đó chính là, nàng ấy quá đáng yêu, cho nên có vài kẻ lưu manh lại dám trêu ghẹo nàng ấy! Có điều, kết cục của những kẻ đó không ai là không bị Tô Tiểu Tiểu đánh đến hồn bay phách lạc, cho nên đừng nói là động tới nàng, ngay cả tơ tưởng thôi cũng không dám nghĩ.

Tô Tiểu Tiểu là người vô tâm vô tư, cứ như vậy bị Văn Tĩnh thu phục đến ngoan ngoãn. Mà hình như lời nguyền ba tháng của cô cũng không có hiệu lực với Văn Tĩnh. Hai người đã yêu nhau được bốn tháng rồi.

Vào Lễ tình nhân, Tô Tiểu Tiểu vì muốn ăn mừng ngày vĩ đại ấy mà đặc biệt xuống bếp dành cho Văn Tĩnh một sự bất ngờ. Nhân tiện đêm đó "đẩy ngã" luôn cô bé đáng yêu này, "ăn" xong lau sạch. Bạn bè của Tô Tiểu Tiểu đều cười nhạo cô, quen nhiều bạn gái như vậy rồi mà đến một người cũng chưa từng chạm qua. Nhưng sự việc bi hài lại xảy đến.......


Chuông báo mười hai giờ đêm vang lên, Tô Tiểu Tiểu tỉnh lại từ trong mộng. Lễ tình nhân đã qua, thức ăn nấu xong cũng đã nguội lạnh, tất cả đều không đợi được Văn Tĩnh.

Ăn sạch tất cả mọi thứ, Tô Tiểu Tiểu leo thẳng lên giường, trước khi ngủ còn không quên tự nói với bản thân đừng để cô gặp được Văn Tĩnh, bằng không nhất định phải dạy dỗ nàng ấy một phen! Cái con bé hư hỏng này, dạo này cánh đã cứng cáp rồi đây mà!

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, chuông cửa đã vang lên. Tô Tiểu Tiểu sắc mặt khó chịu, gãi gãi đầu, vuốt lại mái tóc như lông gà.

Được lắm, đợi mấy người suốt một đêm, rốt cục cũng biết mò về. Nhưng mà.......

"Liễu Nhứ, sao cô lại về cùng Văn Tĩnh?" Tô Tiểu Tiểu khó tin hỏi. Không thể không nói cho mọi người rõ, Liễu Nhứ này là bạn gái cũ của Tô Tiểu Tiểu, cũng là người duy nhất trong võ quán có thể cùng Tô Tiểu Tiểu bất phân thắng bại. Lúc trước cũng chính vì điều này mà hai người mới bắt đầu mối quan hệ. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi lời nguyền ba tháng. Yêu nhau đến tháng thứ ba thì chia tay.


Có điều, Tô Tiểu Tiểu cũng không đau lòng mấy, biết sao giờ, đau lòng vốn là thứ xa rời cách biệt với cô. Hơn nữa, nếu như bạn gặp phải chuyện như vậy đến hai mươi chín lần, chắc cũng sẽ thành thói quen. Thất tình thôi mà, làm gì phải đau lòng chứ.

Không thể không thừa nhận, Liễu Nhứ là người bạn gái để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất, nguyên nhân không phải vì cô ta có thể cùng mình bất phân thắng bại, cũng không phải vì Tô Tiểu Tiểu yêu cô ta hơn những người khác, mà là vì câu nói của Liễu Nhứ khi chia tay.

"Tiểu Tiểu, mình thật sự cảm ơn cậu, sau khi ở bên cậu, mình mới có thể khẳng định rằng mình thực sự thích con gái."

Một câu cảm kích đầy cõi lòng suýt chút nữa làm Tô Tiểu Tiểu bùng nổ sức mạnh cường bạo xé cô ta ra thành trăm mảnh! Mẹ kiếp, vậy là có ý gì, Tô Tiểu Tiểu cô đây là đàn ông chắc? Ngực của cô là hàng thật giá thật à nha, tuy rằng chỉ cỡ cup A...
"Nè, nè, cô là con đàn bà chết tiệt, buông tay Văn Tĩnh ra mau, thành thật khai báo đi, cô đã làm gì em ấy rồi hả." Tô Tiểu Tiểu kéo Văn Tĩnh qua, giống như gà mái bảo hộ, che chở gà con. Dám để ý bảo bối nhà cô, muốn chết hả! Nhưng mà........

"Tiểu Tiểu, chị đừng nói Nhứ khó nghe như vậy được không. Thật ra...." Tiếng nói êm dịu của Văn Tĩnh vang lên bên tai.

"Nhứ?" Tô Tiểu Tiểu khó tin quay đầu nhìn nàng, "Văn Tĩnh, có phải Liễu Nhứ cho em uống thuốc mê rồi không?"

"Tiểu Tiểu!"

"Được rồi, được rồi, em nói đi." Sợ nhất là cô bé đáng yêu này tức giận, Tô Tiểu Tiểu nháy mắt an phận.

"Tiểu Tiểu, em thực cảm kích chị đã đối xử với em tốt như vậy, chỉ là, xin lỗi chị. Em nhận ra người em thích thật sự là Nhứ......" Khuôn mặt của cô bé vẫn đáng yêu như vậy, nhưng giờ phút này Tô Tiểu Tiểu hận không thể cho nàng một bạt tai.
"Văn Tĩnh, thành thật nói cho tôi biết, các người đã bên nhau bao lâu rồi?" Tô Tiểu Tiểu rất bình tĩnh, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhìn sắc mặt của Tô Tiểu Tiểu, Liễu Nhứ cùng Văn Tĩnh chỉ biết là không ổn rồi. Liễu Nhứ kéo Văn Tĩnh lại, để nàng đứng phía sau mình, "Bọn này quen nhau đã một tháng rồi. Tiểu Tiểu, mình biết là mình có lỗi với cậu, nhưng mình cùng Văn Tĩnh là thật lòng yêu nhau."

Hóa ra, lời nguyền ba tháng căn bản không hề bị hóa giải!

Tô Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.

"Liễu Nhứ kia, người đàng hoàng sẽ không làm ra việc như cô! Tôi liều mạng với cô." Cô năm nay hai mươi chín, giờ thì hay rồi, số bạn gái bỏ rơi cô đã lên tới ba mươi. Còn nhiều hơn tuổi của cô nữa! Kiếp trước cô nhất định là Hoàng đế, nằm trên quá nhiều nữ nhân!

Càng nghĩ càng giận, Tô Tiểu Tiểu cần nhanh chóng xả giận, bước một bước dài về phía Liễu Nhứ cùng Văn Tĩnh, thế nhưng........
Cô hoàn toàn không chú ý đến tiểu thư Vỏ Thị Chuối đang ở trên mặt đất.....

Tô Hiểu vỗ trán, hối hận không thôi. Đây là nhà cô, vỏ chuối kia vốn không phải do Văn Tĩnh vứt.... Là đêm hôm trước cô buồn ngủ đến mụ mị, ăn xong tiện tay ném một phát.....

Cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống, lúc này Tô Tiểu Tiểu xem như đã biết.

Được rồi, Tô Hiểu, Tô mỹ nhân, cấp bậc trong hàng ngàn phi tần thấp không thể thấp hơn, gương mặt dáng vóc như vậy, một chút cảm giác khủng bố cũng không có! Nếu là bộ dạng trước kia của cô, trừng mắt thôi cũng không biết dọa đến bao nhiêu người.

Thôi quên đi, đại nạn không chết tất có hậu phúc!

Tô Tiểu Tiểu cô, mà không, Tô Hiểu, làm gì có nơi nào mà cô không thể sống cơ chứ?!

Khôn Ninh cung.

"Tỷ tỷ, Tô mỹ nhân chưa chết chúng ta có cần....." Bàn tay mềm mại vẽ một đường cứa cổ. Mỹ nhân mặc y phục màu lục đâu còn vẻ khiếp sợ như ở trong hoa viên, thay vào đó trong mắt là vô tận thủ đoạn âm ngoan.
Hoàng hậu Ninh Nghiên Hân đoan trang hờ hững nâng chén trà lên, thập phần nho nhã uống một ngụm sau đó để xuống mặt bàn, mới chậm rãi nói: "Muội muội à, bổn cung còn có thể tin tưởng năng lực làm việc của muội sao?" Lời nói dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía Vân Tiệp Dư.

Vội vàng quỳ xuống, Vân Tiệp Dư khấu đầu liên tục, "Tỷ tỷ, muội muội quả thật tận mắt thấy Diệu quý phi một gậy đánh chết Tô mỹ nhân."

"Đánh chết ư? Chẳng lẽ người hiện tại ở trong thiên lao là một con ma à? Mi còn dám chạy đến tìm bổn cung nói gặp quỷ gặp ma, đúng là đồ vô dụng!" Hoàng hậu vỗ bàn, Vân Tiệp Dư sợ tới mức thân mình run lên.

"Là muội muội vô dụng, xin tỷ tỷ cho muội một cơ hội để chuộc tội."

Ngồi xổm xuống tay nhẹ nhàng nâng người đang quỳ trên mặt đất dậy, giọng điệu ôn nhu như cũ, "Thôi quên đi, lần này may mà có Tú nhi, tạm thời tha cho muội một lần."
"Cảm, cảm tạ tỷ tỷ."

"Muốn cảm tạ thì cảm tạ Tú nhi đi, nếu không phải muội ấy âm thầm trừ bỏ tiện nhân Diệu quý phi kia, giờ đây có lẽ muội mới là người chịu tội." Ánh mắt tán thưởng chuyển hướng sang nữ tử dịu dàng hờ hững không nói, khẽ gật đầu.

Tú nhi cười khẽ, "Vân tỷ tỷ cũng không cần khách khí với Tú nhi, chỉ là muội muội có một chuyện cần Vân tỷ tỷ hỗ trợ, không biết Vân tỷ tỷ......" Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, tràn đầy thâm ý.

"Tú nhi muội muội có việc gì cứ nói, tỷ tỷ nhất định sẽ làm hết khả năng."

Tú nhi mỉm cười không nói nhìn về phía Hoàng hậu, sau đó giả vờ đùa nghịch cầm lấy dây trân châu trên tay, nhìn thẳng vào mắt Vân Tiệp Dư, trên mặt hiện lên ý cười âm trầm, làm cho Vân Tiệp Dư lạnh run từng cơn.

Từ Ninh cung.
"Hoa Lâm, gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì thú vị không?" Mệt mỏi dựa vào ghế, Thái hậu Cẩn Đức trên mặt ung dung, hòa nhã.

Cẩn thận phe phẩy quạt hương bồ*, Hoa Lâm nói: "Bẩm Thái hậu, tại người không biết, chứ hôm nay hậu cung rất náo nhiệt đấy ạ."

*quạt hương bồ:

"Ồ." Thái hậu Cẩn Đức mở mắt, tinh quang hiện ra, "Nói cho ai gia nghe một chút xem nào."

"Dạ. Nô tài nghe Tiểu Đắc Tử ở Khôn Ninh cung nói, chạng vạng hôm nay các phi tần hoảng sợ chạy tới Khôn Ninh cung nói là gặp quỷ. Sau đó Hoàng hậu nương nương liền theo các nàng đến xem, kết quả là, người đoán sẽ thế nào ạ, hóa ra quỷ mà các nàng nhìn thấy, nhưng thật ra là Tô mỹ nhân vừa mới tiến cung."

Giống như lạc vào một thế giới khác, Hoa Lâm nói rất sinh động, "Có điều, tiếp theo lại càng thú vị. Tô mỹ nhân nhìn thấy Hoàng hậu nương nương cùng các phi tần, thì giống như càng phát điên kêu loạn một trận, Tiểu Đắc Tử nói là, nghe những lời nàng ta nói ra hoàn toàn không hiểu chi cả, thậm chí.... còn phát hiện Diệu quý phi chết ngay bên cạnh....."
Xoay người không hề báo trước, Thái hậu Cẩn Đức nhíu mày, "Ngươi nói Diệu nhi đã chết?"

"Dạ." Nhìn ra Thái hậu không vui, Hoa Lâm vội vàng thu lại vẻ mặt vui sướng, cúi đầu cung kính nói.

"Có biết ai gây ra không?"

"Nghe Tiểu Đắc Tử nói, là Tô mỹ nhân làm ạ."

Thái hậu Cẩn Đức nghe vậy, không những không giận ngược lại còn cười, "Bằng sức của ả sao? Không có khả năng, nha đầu kia ai gia đã gặp qua, khiếp nhược như vậy, căn bản không làm được trò trống gì. Đừng nói gϊếŧ người, chỉ gϊếŧ một con chuột thôi ai gia cũng cảm thấy không có khả năng."

"Vậy ý của Thái hậu là....."

Thái hậu Cẩn Đức không trả lời, vuốt vuốt Hồng Bảo Thạch trên ngón tay.

Nhưng trên mặt đầy ý cười, làm cho Hoa Lâm lạnh sống lưng.

Xem ra trong hậu cung, lại sắp có người gặp xui xẻo.

Không nghĩ tới thế lực của Thái hậu lại bí ẩn như vậy, ngay cả Diệu quý phi cũng là người của bà ta. Mà tâm phúc trước mặt Thái hậu như hắn, đối với việc này cũng biết rất ít.
Có điều Hoa Lâm biết rằng, chuyện này ngược lại càng tốt, trong hoàng cung này, biết càng nhiều, chết càng nhanh.

"Hoa Lâm." Thái hậu Cẩn Đức đột nhiên kêu lên.

Hoa Lâm vội vàng đáp, "Thái hậu có gì sai bảo ạ?"

"Triệu kiến Ẩn vương, nói ai gia nhớ hắn." Thái hậu Cẩn Đức vuốt vuốt bảo thạch Hồng Ngọc ở ngón giữa, thâm trầm nhìn ngoài cửa sổ.

Trong Ngự Thư Phòng.

"Tĩnh Nhã, ngươi đến rồi à." Hách Liên Hàn vận hoàng bào ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn không chớp mắt phê duyệt tấu chương, nhưng lại nói với nữ tử vừa mới đi vào.

"Nô tì khấu kiến Hoàng thượng, tham kiến Minh Dạ vương." Nữ tử mặc váy dài xanh nhạt, hơi hơi khom người, ngũ quan thanh tú, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, giọng nói trong trẻo, làm cho người ta như được tắm gió xuân.

"Miễn lễ đi, nơi này không có người ngoài, nói xem, hậu cung lại xảy ra chuyện gì?" Hách Liên Hàn buông tấu chương, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi.
Minh Dạ vương ở một bên tự ý uống trà, hai mắt tà mị không kiêng dè nhìn Tĩnh Nhã.

Tĩnh Nhã nhìn không chớp mắt, tiến lên, thực tự nhiên đem hai tay trắng nõn đặt ở huyệt thái dương của Hách Liên Hàn, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp. Mà Hách Liên Hàn thì thoải mái hưởng thụ. Tất cả đều là chuyện bình thường hiển nhiên.

"Hoàng thượng, Diệu quý phi đã chết." Vẫn là âm thanh trong trẻo, giống như không phải nói có người chết, mà là...... hôm nay khí trời rất tốt.

"Ồ, hoàng huynh, xem ra lão thái bà bây giờ muốn ngủ cũng không được." Minh Dạ vương Hách Liên Dạ Diễm nghe vậy vội buông trà, giọng điệu rất vui vẻ.

Mà trong mắt Hách Liên Hàn tinh quang chợt lóe, quét mắt nhìn Hách Liên Dạ Diễm, sau đó thản nhiên nói: "Ai làm?"

"Tô mỹ nhân."

"Tô mỹ nhân?" Hách Liên Dạ Diễm không nhớ trong hoàng cung có nhân vật này, biết làm sao, ai bảo hoàng huynh phúc lớn..... hậu cung giai lệ những ba ngàn đây.
"Minh Dạ vương đúng là người hay quên. Ở hội tuyển tú, chẳng phải vương gia đã cười gọi nàng là mỹ nhân hiếm gặp sao." Nữ tử khẽ cười, mang theo một tia trêu chọc, khiến ngũ quan vốn đã thanh tú càng thêm sáng ngời.

Nghe vậy, Hách Liên Dạ Diễm trừng lớn hai mắt, mang theo một tia kinh ngạc, "Cái gì mà mỹ nhân hiếm gặp chứ, đó còn không phải do hoàng huynh bảo ta nói vậy sao.... Đợi đã, cô khẳng định người cô nói đó là nữ tử có kỹ năng múa kinh động lòng người ở hội tuyển tú, nhưng khiếp nhược không thể khiếp nhược hơn, tiểu thư Tô gia, mật thám của Ẩn vương?"

"Đúng là người này."

Đẩy bàn tay trên trán ra, Hách Liên Hàn luôn luôn yên lặng giờ mới mở miệng, trong mắt không nhiều hơn một chút cảm xúc nào, "Tô mỹ nhân đang ở đâu?"

"Đang bị nhốt trong thiên lao ạ. Nhưng mà......." Nữ tử váy xanh thoáng chút do dự.
"Nhưng mà cái gì?" Hai mắt Hách Liên Dạ Diễm hơi nheo lại, bắt đầu thấy thú vị. Hai mắt tà mị cười, nữ nhân bình thường nếu nhìn thấy nhất định sẽ thất thần. Nhưng hiển nhiên, Tĩnh Nhã không phải nữ tử bình thường.

"Nô tì nghe nói, Tô mỹ nhân tự mình đến thiên lao. Hơn nữa, nàng ta trở nên rất kì quái." Nhăn mặt nhíu mày, nếu không phải tận mắt chứng kiến, nàng cũng không dám khẳng định.

"Ồ." Mang theo một tia thú vị, trên mặt Hách Liên Dạ Diễm lộ vẻ xem thường, "Vịt con xấu xí chẳng lẽ còn có thể trở thành thiên nga sao?"

Nữ tử váy xanh lắc đầu, tỏ ý chính mình cũng không coi trọng Tô Hiểu. Tuy có mật thám nói rằng Tô Hiểu là người của Ẩn vương, nhưng nàng quá khiếp nhược, thật sự là.....

"Dạ Diễm, đệ nói xem Diệu quý phi chết thì ai không thể thoát khỏi liên quan nhất?" Dựa lưng vào long ỷ, trên mặt Hách Liên Hàn hiện lên ý cười lãnh khốc.
"Thật tình, chỉ có thể là đám nữ nhân của người lại tranh sủng thôi. Nhưng mà nữ nhân này rất không biết điều, lại có thể gϊếŧ chết người của lão thái bà, xem ra có kịch hay để xem rồi." Hách Liên Dạ Diễm nâng chén trà lên, khóe miệng cong lên biểu lộ tâm tình vui sướng của y.

Trong mắt Hách Liên Hàn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vẫn như cũ sâu không lường được.

"Hoàng thượng, vậy Tô mỹ nhân....." Tĩnh Nhã nhẹ giọng nói, nàng rất tò mò Hoàng thượng sẽ làm thế nào?

Nhưng Hách Liên Hàn lại cười không nói.

Hách Liên Dạ Diễm tự rót trà cho mình cười nói, "Tĩnh Nhã, cô đừng hy vọng hoàng huynh có thể làm cái gì, người không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì đâu. Có phải Tô mỹ nhân gây nên chuyện này hay không cũng không phải do chúng ta định đoạt, chỉ có thể xem vận mệnh của nàng ta thôi." Nói xong trực tiếp thưởng thức trà.
"Nhưng mà..... Tô gia....." Tĩnh Nhã do dự. Thế lực của Tô gia không phải bình thường, có thể nói, một nửa huyết mạch tiền tài của Lăng Quốc đều ở trong tay Tô gia.

"Tĩnh Nhã à, cô quá quan tâm Tô gia rồi đó....." Hách Liên Dạ Diễm cười khẩy nói, cũng ám chỉ cho nàng ta rằng Hách Liên Hàn không vui.

"Nô tì không dám." Thấp giọng đáp, là nàng lỡ lời, dù tài lực của Tô gia có cường thịnh hơn nữa, sao có thể so với Hoàng thượng, cúi đầu không dám hỏi nhiều.

Với lại, tại hoàng cung này, có thể cứu mình, cho tới bây giờ cũng chỉ có chính mình thôi. Tô Hiểu à, vận mệnh của cô, chỉ có thể nằm trong tay cô.

Bình Luận (0)
Comment