Tác giả: Đại Miêu Truy Nguyệt
Mộc Đinh Hương nhìn đôi vợ chồng trước mắt, chính bản thân mình không thể tin là từ trên người bọn họ lại rơi xuống một miếng thịt.
Phu nhân trước mặt ánh mắt khắc nghiệt cùng ngoan độc, như là muốn đem nàng còn đang sống sờ sờ ăn luôn vào bụng.
Mà nam nhân ở một bên mặt đầy râu quai nón, đôi mắt cũng phun hỏa, ba bước cũng gộp làm hai bước gấp gáp đi tới, bàn tay to lớn dày dặn liền hướng trên mặt nàng sờ đến.
Mộc Đinh Hương phản ứng thực mau, nghiêng người chạy trốn nhưng vẫn không thoát nổi, bàn tay thô ráp kia cuối cùng vẫn dừng lại ở trên mặt mình.
Mười tuổi về sau nàng liền không hề dễ dàng để cho người khác dùng bàn tay chạm vào mặt nàng lần nào nữa.
Điều này cùng với việc lễ phép vâng vâng dạ dạ, gọi người lớn là tỷ tỷ ca ca cũng không giống nhau.
Muốn trách cũng trách không được, vì thế vợ chồng Mộc gia cả ngày đều mắng nàng ngỗ nghịch không có cốt cách, vẫn không tiếp thu được giáo dục của hai người họ.
Nói Mộc Đinh Hương ngỗ nghịch thật đúng là oan uổng nàng, bình thường nàng chỉ là một tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược.
Chỉ là không nghĩ đến việc nàng quá nhẫn nhục chịu đựng, ngạnh cổ cùng cha mẹ đối lập, ngang ngược cùng ca ca đệ đệ đối nghịch lại mang đến cho nàng cái thanh danh không tốt.
Nhân tiện cũng phải nói đến, mẫu thân nàng là một người cực kỳ lắm mồm, hiện tại trong thôn không ai không biết, tam tiểu thư Mộc gia Mộc Đinh Hương là cô nương không có giáo dưỡng, thanh danh này càng truyền càng xa, đến lúc nàng mười sáu tuổi cũng không ai nguyện ý tới cửa làm mai mối.
- Nhìn ngươi kìa, bộ dạng hồ ly tinh, cũng không ai dám đem sính lễ tới cưới ngươi, lớn như vậy còn ở lại trong nhà một ngày không biết muốn lãng phí bao nhiêu lương thực của ta.
Mộc Chu thị cắn răng tính toán, cùng nàng hùng hùng hổ hổ nói.
- Ngươi sao không học theo hai cái tỷ tỷ của ngươi, gả đi đổi vài mẫu đất trở về, ngươi một chút chỗ dùng đều không có, sớm biết rằng như vậy thì lúc mới sinh ngươi ra liền đem ngươi dìm chết, hiện tại ta cũng đỡ phải nhìn thấy ngươi chướng mắt.
- Nương, việc trong nhà việc nông án ngoài đồng hiện giờ đều là do ta một tay ta ôm đồm, mười tuổi ta liền chính mình đi ra ngoài cắt cỏ cho heo ăn đổi lấy tiền, ta chưa từng không ăn không trả tiền của người quá một bữa cơm."
Mộc Đinh Hương nghe mẫu thân nàng một bộ dạng khắc nghiệt nói, trong lòng phút chốc trở nên lạnh lẽo.
- Cỏ heo cỏ heo, ngươi đi cắt cỏ heo có thể được mấy văn tiền, ngươi làm việc ngoài đồng xong rồi còn không chịu về nhà giúp nương ngươi nuôi heo, từng ngày đều hướng bên ngoài chạy nhảy, còn ra thể thống gì.
Mộc lão hán cầm ống điếu to lớn, đầu điếu đập vào trên mặt đất, trên cơ mặt thể hiện rõ toàn là bất mãn đối với đứa con gái ngỗ nghịch này.
- Còn có ngươi ngày hôm qua đi giúp nhà lão Triệu trồng hoa không phải được mười văn tiền sao, mau đem tới cho đại ca ngươi đi mua bút mực, mấy ngày hôm trước người trong thôn nói với ta đại ca ngươi trổ tài dùng bút lông đoạn bút viết thư pháp, nhiều chổ bút mòn bị điểm bạc không rõ ràng, ngươi mau đi mua cho đại ca ngươi một bộ bút mực mới đi."
- Đại ca đọc sách nhiều năm như vậy, trong nhà ai có thể làm việc thì đều đem hết tiền của cho hắn, mỗi tháng chi phí lớn như vậy, núi vàng núi bạc cũng đều có thể bị hắn ăn lở.
Nghĩ đến chính mình ngày ngày ở đồng ruộng vất vả lao động, lại phải đem hết công sức lẫn thành quả cung phụng cho người khác, dù nàng tính tình mềm mại cũng áp không được một bụng hỏa khí.
Mộc Đinh Hương nghe trong thôn có người lén lút sau lưng nàng âm thầm nghị luận, nói Mộc đại ca của nàng Mộc Không Thanh suốt ngày ở trong thư viện huyện đọc sách, thực tế thì mỗi ngày hắn đều ở bên ngoài lang thang, hàng năm đều thi rớt, tiêu tiền của nàng như nước.
Chỉ là lời này còn chưa có truyền tới tai hai vợ chồng Mộc gia, cũng không ai dám cùng bọn họ nói thẳng, Mộc Đinh Hương cũng sẽ không ngốc đến nỗi đem tất cả mọi chuyện nói thẳng trước mặt cha mẹ, vì lời nói của nàng chẳng có giá trị, có khi họ sẽ nghĩ rằng nàng cố tình vu oan giá họa cho đại ca của nàng.
Từ khi Mộc Không Thanh biết nhận mặt chữ thì liền bắt đầu đọc sách, thật vất vả thi đậu cái tú tài, cũng chỉ là treo cái danh thượng bảng trên người, từ đó về sau rốt cuộc không còn động tĩnh, trải qua mấy kì thi vẫn chỉ dừng ở mức tú tài.
Mẫu thân nàng luôn đối xử với nữ nhi vô cùng khắc nghiệt.
Còn đối với nam nhi thì hận không thể mang hai chữ bảo bối khắc lên trên mặt.
Trong nhà có đồ gì tốt đều để lại cho hắn, ngay cả phòng ngủ đại ca nàng có riêng một gian phòng độc lập, còn nàng lại chỉ có thể cùng hai vị tỷ tỷ và đệ đệ ở chung một gian phòng nhỏ.
Cũng may đại tỷ nhị tỷ đều xuất giá, phòng bất giác cũng trống được chút ít.
Năm nay đệ đệ Mộc Quyết Minh đã tròn mười lăm tuổi, hai người còn tiếp tục ở chung một phòng cũng không quá thích hợp.
Hơn nữa Mộc Quyết Minh mấy năm nay bắt đầu cùng lũ người không đứng đắn bên ngoài giao du kết bạn, tính tình cũng trở nên càng ngày càng kém.
Về tới nhà là không kiên nể ai, luôn luôn sai bảo vị tam tỷ chưa xuất giá của mình.
Mộc Đinh Hương thiếu điều cùng hắn đánh nhau, lúc trước nàng còn có thể đánh thắng, nhưng hiện giờ Mộc Quyết Minh bắt đầu trưởng thành, thân hình càng ngày càng cao to rắn chắc.
Nàng liền dần dần mà rơi xuống thế hạ phong, càng thêm cảm thấy cái nhà này tất cả mọi người đều đối đãi với nàng cực kỳ không tốt.
- Ngươi mau cút khỏi nhà này đi a, ngươi đi rồi ta liền có thể một mình chiếm một cái phòng, ta ước gì ngươi có thể đi sớm một chút.
Nhưng nghĩ lại thì có ai muốn lấy ngươi, mấy cái thôn xung quanh không ai là không biết Mộc Đinh Hương nhà ngươi là nữ nhân lười biếng lại không hiếu thuận, tặng không cho người khác họ đều không cần, bạch hạc cũng chỉ có da, thật là đen đủi.
- Ta lười biếng? Cha cả ngày đi ra ngoài làm việc tích cóp cho đại ca tiền tiêu vặt, nương ở nhà cho heo ăn ba bữa cơm còn ngại mệt, đại ca ở bên ngoài đọc sách trước nay không thích ở trong nhà, mà ngươi -- suốt ngày căn bản không thấy bóng người, trong nhà tiền bạc cơm nước không đầy đủ là do ta làm ra sao?
Nàng cùng đệ để tiểu nhân so đo nói chuyện trước nay đều là giọng điệu như vậy, Mộc Đinh Hương rốt cuộc nhịn không được, giọng đầy mùi căm hận trở về phòng.
Việc vặt trong nhà hay bất kể việc làm nông ngoài đồng tất cả đều dồn hết lên người nàng, đã vậy mấy cái miệng trong nhà còn đi khắp nơi nói nàng lười biếng ngỗ nghịch, lòng nàng làm sao mà không nguội lạnh đây?
Thật vất vả làm xong việc nhà nông, nàng liền tranh thủ đi ra ngoài cắt cỏ heo kiếm thêm chút tiền, trong nhà mỗi người ai nấy đều nhìn chằm chằm mấy văn tiền đáng thương trong túi thơm của nàng.
Mộc Đinh Hương đương nhiên biết cha mẹ vì cái gì không thích nàng, nàng liền bắt đầu cùng hai vị tỷ tỷ gây gỗ bất đồng.
Năm nàng bảy tuổi, thời điểm Mộc mẫu bắt nàng cùng đại tỷ học nấu cơm, nàng trực tiếp đem nồi cơm thẳng tay đánh đổ trên mặt đất, thật là quá tiện nghi cho hai con heo đáng ghét ngoài chuồng.
Liên tục ba ngày mỗi ngày đều như thế, sau khi đánh nàng hai trận đòn hiểm hung ác vợ chồng lão Mộc mới từ bỏ ý định cho Mộc Đinh Hương tiến đến phòng bếp nấu cơm.
Thời điểm Mộc Đinh Hương mười tuổi, Mộc lão hán chỉ vì năm lượng bạc, ngay lập tức thu xếp nhị tỷ Mộc Bạch Chỉ gả cho một lão nhân năm mươi tuổi làm tiểu thiếp, Mộc Bạch Chỉ phản đối liền bị cha mẹ nàng liên hợp lại đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, đến ngày tân hôn chỉ có thể dùng cán nâng đưa đến nhà lão già năm mươi tuổi ấy.
Sau này nàng tình cờ gặp lại nhị tỷ ngoài phố, tỷ tỷ của nàng đã trở nên si ngốc, điên điên dại dại.
Từ đó về sau Mộc Đinh Hương nàng liền quyết tâm không thể nhẫn nhục chịu đựng nữa, hai vợ chồng Mộc lão hán kêu nàng nấu cơm nàng liền không sợ chết mà bỏ muối vào, cuối cùng làm đến cả nhà ai nấy đều ăn không vô.
Muối ăn hiện tại quý như tiền bạc, Mộc Đinh Hương lại phá hư nhiều muối ăn như vậy, tự nhiên không thể tránh khỏi những đòn roi nặng nề.
Mộc lão hán đánh nàng, nàng liền chạy trốn đi, hoặc là ở bên ngoài giúp người khác cắt cỏ cho heo ăn đổi lấy chút tiền tiêu vặt, cũng không đến mức phải đói mà chết ngoài đường.
Nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương, trên người không có tiền lại không có tài nghệ, cũng không có can đảm thoát ly khỏi Mộc gia, chỉ có thể chờ Mộc lão hán hết giận mới có thể trở về, trở về nhà liền chủ động xuống ruộng làm việc.
Mộc Đinh Hương biết nàng còn có thể ở lại cái này cũng là vì vài mẫu đất, trong nhà không ai nguyện ý ra đồng làm việc, lão cha suốt ngày đều ở bên ngoài làm giúp người ta mấy việc lặt vặt, Mộc mẫu chân nhỏ lắm mồm lại còn là lão nhân lười biếng, cả ngày chỉ biết tra tấn sai bảo nhi nữ, suốt ngày ở nhà chỉ làm ba bữa cơm, còn những việc khác cái gì cũng không làm.
Càng miễn bàn đến đệ đệ Mộc Quyết Minh mười lăm tuổi của nàng, suốt ngày ở bên ngoài phá phách, chơi bời lêu lổng.
Việc nhà thì giống y như đúc Mộc mẫu, cái gì cũng không biết nên chẳng thèm đụng đến ngón chân.
Mộc Đinh Hương làm việc cần mẫn, ăn lại ít, đây cũng là lí do để hai vợ chồng Mộc gia có thể lưu nàng ở lại lâu như vậy.
Nhưng Mộc Đinh Hương biết, chỉ cần có người ra giá thích hợp, hai người này vẫn là sẽ không chút do dự đem nàng gả đi ra ngoài.
Mộc Đinh Hương thà rằng nàng tình nguyện ra ngoài đồng làm việc, cũng không muốn trở về nhà đối mặt với mấy người kia.
Lúc mệt mỏi liền nằm trên mặt đất gối đầu dưới bóng cây ngủ một giấc, khát liền chạy đến chân núi tìm nước suối, đói bụng thì đào đất đem khoai lang nướng ăn, tận đến khi trời tối mới trở về cái phòng nhỏ kia ngủ.
Mình edit không mượt được các cậu ơi ????.