Mộc Đinh Hương cụp mi rũ mắt đi theo phía sau Mộc mẫu ra khỏi cửa phòng ngủ, đi vào nhà chính.
Trương Quan Phu hôm nay ăn mặc một thân hồng y, cùng với làn da ngăm đen cực kỳ tương phản với nhau.
Giống hệt như đại mã hầu, Đinh Hương nhìn thấy hắn là cả người buồn nôn.
Nam nhân đang trầm ngâm thấy nàng vén màn ra tới tức khắc mặt mày hớn hở, cười tươi đến mức lộ ra một ngụm răng vàng.
Làm người ta nhìn thấy mặt hắn phải nghĩ né xa hắn ta ba thước.
Nhìn thấy trên người nàng vẫn còn một thân bạch y, mặt mày lão ta nhăn thành một đống.
Chân mày dài rậm nhíu thành một đoàn, thần sắc có chút biến hóa rất nhỏ, cả người hắn toát lên khí thế âm trầm nguy hiểm.
Nhưng trước mắt Mộc Đinh Hương còn chưa phải là người của hắn, không đến lượt hắn ở đây khoa tay múa chân, Trương Quan Phu cau mày nhìn thoáng qua bà mối Vương.
Bà mối Vương dù sao cũng là người tinh ý, lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Vội vàng kéo Mộc mẫu sang một bên nói.
- Ngày hôm qua không phải ta kêu ngươi chuẩn bị cho nàng một bộ hồng y sao, như thế nào hôm nay vẫn còn mặc xiêm y bạch sắc xuất giá, ai không biết còn tưởng rằng……
Mộc mẫu nào dám nói hỉ phục bị Mộc Đinh Hương cắt mất, vội tìm lý do lừa gạt bà ta cho êm chuyện.
- Sao có thể a, ngày hôm qua lúc ta trở về không may té ngã làm dơ hỉ phục, nên hôm nay không thể mặc được a.
Bà mối Vương trên mặt tuy rằng không tin, cũng không dám nói cái gì, đi đến bên cạnh Trương Quan Phu thấp giọng nói vài câu.
Nam nhân sắc mặt hơi chút hòa hoãn không ít, ngẩng đầu hướng về phía Mộc Đinh Hương cười cười.
Mộc Đinh Hương sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, sống lưng một trận phát lạnh, nhịn không được rùng mình mấy cái.
Bà mối Vương thương lượng muốn nghi thức làm đơn giản một chút, Mộc Đinh Hương lại đề cao thanh âm nói.
- Hôm nay trong nhà này là ai muốn thành thân, các ngươi ở đây vui mừng cái gì?
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều ngơ ngẩn.
Mộc mẫu phục hồi tinh thần lại, bắt được cổ tay của nàng lôi kéo, trên tay siết chặt đến gắt gao.
Móng tay đâm sâu đến mu bàn tay của nàng, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo nàng không nên ăn nói lung tung.
Mộc Đinh Hương dùng hết sức xô Mộc mẫu ra, tuy rằng nàng thân mình gầy yếu, nhưng thắng bà ta ở tuổi trẻ.
Mộc mẫu là phụ nữ trung niên cao hơn Đinh Hương nhất thời cũng bị nàng đẩy lùi ra hai ba bước.
Bà mối Vương tự nhiên nhìn ra được tình huống lúc này là như thế nào.
Tiểu cô nương đang trong độ tuổi trưởng thành tươi đẹp, ai sẽ nguyện ý gả cho một lão nam nhân bốn mươi mấy tuổi, hơn nữa thanh danh còn không được tốt.
Nhưng nàng kiếm cơm là nhờ công việc mai mối này, tự biết chuyện nào nên làm chuyện nào không nên làm.
Huống hồ việc này cha mẹ người ta đều thương lượng xong, nàng bất quá chỉ đến diễn cho xong vở tuồng, hợp lễ nghi xưa nay mà thôi.
- Ai nha tam tiểu thư à, ngươi ngủ đến mức hồ đồ có phải hay không? Hôm nay là ngươi thành thân ngươi cũng không nhớ rõ.
Tiểu cô nương lớn lên thật là xinh đẹp, mau lại đây cho phu quân tương lai của ngươi coi một chút a.
Không khí xung quanh thực sự ngưng trọng, Mộc lão hán ngồi trên ghế im lặng một câu cũng không nói, chỉ có bà mối Vương thanh âm vui mừng phá tan sự ngột ngạt ngượng ngùng trong phòng.
- Tam tiểu thư ngươi cũng đừng trách vị hôn phu của ngươi đối xử với ngươi không quá nhiệt tình.
Tình huống của Trương lão nhị chắc ngươi cũng biết, cưới về hắn sẽ để ngươi đảm đương mấy việc nhỏ nhặt, lúc trước mấy vị phu nhân kia không có phúc phận cùng hắn đi đến cuối đời, trời đã định là duyên phận của họ không đúng.
- Theo ta thấy các ngươi thật sự là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, lần này nhất định là lương duyên tiền kiếp.
Lão bà ta đây chờ uống chén rượu mừng đều gấp đến không chờ nổi rồi a.
Hihi
Không thể không nói, bà mối Vương trợn mắt nói dối bản lĩnh thật sự rất lớn, ngang nhiên có thể đem trắng nói thành đen.
- Nói đến nửa ngày nguyên lai người phải thành thân là ta a.
Tại sao các ngươi không đến cùng ta thương lượng.
Nếu hôm nay ta không biết sự tình, sáng sớm chạy ra ngoài đồng làm việc, các người chẳng phải hôm nay chạy đến đây phải trở về tay không sao?
Mộc Đinh Hương cười lạnh nói.
- Nếu ta không có ở đây, Vương đại nương dẫn người đến đây gặp được người nào thì đem người đó gả cho hắn ta sao?
Hai phu thê Mộc lão gia biết nha đầu này không còn nghe lời bọn họ giống như trước, lúc này còn có thể nhanh mồm dẻo miệng đối đáp đúng là có chút ngoài ý muốn.
Bà mối Vương nghe nàng hỏi mình như vậy cười trừ một cái, vừa nói vừa tiến về phía Mộc Đinh Hương.
- Tối hôm qua ta sai mẫu thân của ngươi đi mua hỉ phục, nếu ngươi gặp qua ta, nhất định ngươi đã biết ngày thành thân hôm nay là dành cho ngươi.
- Nha đầu à không phải đại nương muốn nói ngươi gì đâu.
Nhưng ngươi nhìn xem Trương lão nhị người này có gì không tốt, hắn không biết uống rượu cũng không chơi bài bạc, lại trung thực.
- Hơn nữa hắn lại biết đau lòng cho tức phụ của mình, biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhà hai người lại ở gần, nếu là hắn dám đối xử với ngươi không tốt, ngươi trở về cùng cha mẹ ngươi nói chuyện.
Mộc lão ca yêu thương nữ nhi như vậy, nhất định không tha cho hắn, ngươi còn lí do gì để lo lắng nữa đây.
Nghe bà mối Vương dùng tất cả lời lẽ có cánh để khen hắn, Mộc Đinh Hương trong cổ họng như nuốt phải cục sáp.
Những lời này không có cái nào là đúng, thật không thể hiểu nổi lão bà này như thế nào có thể dõng dạc mà nói ra như vậy, nói đến hắc bạch điên đảo.
- Ta không đáp ứng lấy hắn.
Mộc Đinh Hương chém đinh chặt sắt phản đối, một bên giương mắt nhìn ra cửa, trong lòng nôn nóng mong chờ điều gì chỉ có nàng mới biết được.
- Khốn kiếp, nha đầu chết tiệt kia ngươi......
Mộc mẫu mở miệng nói câu đầu tiên đã cực kỳ khó nghe.
Nếu không phải bà mối Vương ngăn cản, bà đã đi đến giáng cho nàng một cái tát.
Nghe được nàng không nói hai lời trực tiếp đem chuyện tốt mình cất công bày ra cự tuyệt, trong lòng càng thêm giận dữ, ngày hôm qua đã đem con trâu dắt về nhà, Trương Quan Phu hôm nay đến đây mang theo túi ngân lượng căng phồng, nhất định là năm lượng bạc sính lễ.
Năm lượng này đủ cho Không Thanh năm tháng tiền tiêu vặt, há có thể nói không làm thì không làm.
Mộc mẫu mang khuôn mặt dữ tợn nói.
- Từ xưa đến nay có hôn sự của nữ nhi nào không phải do cha mẹ làm chủ.
Ngạn ngữ có câu nói gọi là cái gì mà.......!a đúng rồi! Là câu " lệnh của cha mẹ lời người mai mối", ngươi lấy cái quyền gì mà phản đối?
- Bán nữ nhi chính là bán nữ nhi, nói thẳng ra không phải dễ nghe hơn sao? Nếu ta không đáp ứng, các ngươi có phải hay không đối đãi với ta giống như đối với nhị tỷ, đem ta đánh thành người điên đưa đến trong nhà Trương Quan Phu có phải hay không?
Mộc Đinh Hương không ngại đem sự tình trước kia lấy ra nói luôn một lần.
Việc xảy ra cũng qua lâu rồi nhưng Mộc Bạch Chỉ vẫn luôn bị hai vợ chồng Mộc gia coi là người ngoài mà khinh thường, thường xuyên bị người trong thôn lấy làm chủ đề nói ra nói vào.
Mộc mẫu lại không cho rằng bà ta làm sai, bà chỉ cảm thấy tất cả đều là do Mộc Bạch Chỉ không biết tốt xấu chạy trốn trong ngày thành hôn, khiến cha mẹ lâm vào chỗ khó, còn làm cha mẹ bị người khác nhạo báng, là nữ nhi bất trung bất hiếu.
Dù cho nàng ta có điên điên dại dại cũng mặc kệ, tốt xấu cũng nhận được năm lượng bạc.
Mấy năm trước năm lượng bạc quả thực đáng giá, hai vợ chồng vì thế còn vui vẻ một đoạn thời gian.
Nhưng trong nhà vui sướng còn ở ngoài thôn bị người ta nói không còn mặt mũi.
Hiện giờ việc này lại bị nữ nhi thứ ba lấy ra làm trò cười cho khách nhân, cảm thấy không thể nhịn được nữa, nhào đến bên người Mộc Đinh Hương, phải nắm lỗ tai nha đầu khốn kiếp kia giáo huấn một trận mới hả giận.
Mộc Đinh Hương nhạy bén thật sự, mắt thấy phụ nhân tới gần nàng liền né qua một bên, hai người bắt đầu một màn ngươi truy ta đuổi đem lễ đường náo loạn một phen.
Mộc lão hán nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đau đầu, đứng lên hét lớn muốn hai người các nàng dừng lại.
Nhưng lúc này không ai thèm nghe hắn, Mộc Đinh Hương hiện giờ đối với hai vợ chồng bọn họ hận thấu xương, tự nhiên không hề đem lời hắn nói để vào mắt.
Còn Mộc mẫu một lòng muốn giáo huấn tiểu nha đầu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, căn bản là đem hết thảy lời hắn nói trở thành gió thoảng bên tai.
Đúng là làm trò hề cho người khác xem, thật là mất mặt.
Mặt khác chuyện này cũng không phải việc tốt lành gì, hôn nhân này tốt hay không trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Vì thế người đến tham dự chỉ yên lặng đứng nhìn, còn có ba người bọn họ dám hành động, nhìn nhau liếc mắt một cái liền ăn ý nhào lên bắt được Mộc Đinh Hương.
Trương Quan Phu thô bạo tóm lấy cổ nàng ấn xuống, đem cả người nàng đính chặt trên mặt đất.
Nhìn Mộc Đinh Hương thân thể gắt gao giãy giụa, trong ánh mắt hắn lộ ra một cổ điên cuồng cùng hưng phấn.
Mộc Đinh Hương không nghĩ tới ban ngày ban mặt mấy người này cư nhiên còn có thể liên thủ đem nàng chế phục, tức khắc tâm can cảm thấy khủng hoảng, chẳng lẽ hôm nay chính mình trở thành người điên giống như nhị tỷ?
Nghĩ đến Mộc Bạch Chỉ hai mắt vô thần, trên người dày đặc vết thương, Mộc Đinh Hương thật sự tuyệt vọng.
Nếu nàng tồn tại mà phải sống như vậy, không bằng cắn lưỡi chết ngay tại đây cho rồi.
Khoảnh khắc nàng cố gắng mở hàm răng muốn cắn lưỡi tự vẫn, thời khắc đứng giữa ranh giới sinh tử bỗng nhiên Đinh Hương nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh vô cùng lạnh lẽo.
- Các ngươi hành động như vậy là muốn làm cái gì?
Trong giọng nói mang theo ẩn ẩn phẫn nộ.
Bốn người quay xung quanh tập trung dùng sức đè Mộc Đinh Hương dưới đất, nghe được âm thanh lớn như vậy cũng là trong lòng cả kinh, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng cửa chính.
Nữ đồ tể cùng thôn không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, sắc mặt thập phần khó coi.
Tuy đều là người cùng thôn, nhưng người này rất ít khi cùng thôn dân lui tới.
Ngày thường bộ dáng âm trầm ít nói, hơn nữa nghe nói trước kia Sở Ngu đăng ký xung binh, lên chiến trường giết qua rất nhiều người, nhìn qua có chút đáng sợ.
Người bình thường không có việc gì sẽ không đi trêu chọc nàng.
Chỉ là người này như thế nào hôm nay đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà họ Mộc, một màn vừa rồi chắc chắn đã nhìn thấy đi.
Bốn người này đều cảm thấy chật vật lại mất mặt, đồng thời trong tâm cũng đối nàng đột nhiên xuất hiện bất mãn.
Mộc Đinh Hương bị đè ở trên mặt đất, nhìn không thấy hình bóng Sở Ngu, nhưng đương lúc nguy cấp lại nghe được thanh âm ấy.
Cả người nháy mắt thả lỏng lại, nằm tê liệt trên mặt đất.
- Hài tử không nghe lời, ta giáo huấn nàng một chút.
Đây là việc nhà Mộc gia, người ngoài không cần lo lắng.
Mộc lão hán nháy mắt hạ xuống lệnh đuổi khách.
- Gia chủ thất lễ tạ vừa đến đã hạ lệnh đuổi khách rồi sao? Các người không chào đón ta, ta có thể đi.
Bất quá....!ta phải mang theo nàng ta cùng nhau rời đi!
Sở Ngu nói chậm rì rì, âm điệu càng nói càng nặng nề.
- Dựa vào cái gì, nàng là nữ nhi của Mộc gia ta, vì sao phải đi theo ngươi?
Mộc lão hán lúc này cũng bất chấp thể diện.
Sở Ngu nghe Mộc lão gia chủ nói, lúc này mới đem một đống đồ vật phía sao tiến vào đại sảnh.
- Ta hôm nay lại đây cầu hôn, tất nhiên là muốn mang nàng cùng nhau rời đi rồi a.
Tiếng nói vừa dứt, bốn người ngơ ngác sững sờ nhìn nhau cho rằng chính mình nghe lầm, lúc trước trong thôn lan truyền việc Sở Ngu thích nữ nhân, ai nấy đều lắc đầu cười cười cho rằng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, nhưng hiện giờ nghe chính miệng nàng vừa nói, thế nhưng tin đồn ấy hoàn toàn là sự thật.
Người phản ứng đầu tiên vẫn là bà mối Vương, dù sao cũng đã thu bạc của Trương Quan Phu, không chút nghĩ ngợi liền nói thẳng.
- Cầu hôn sự tình này cũng tính đến việc thứ tự đến trước và sau, hơn nữa cha mẹ của nàng đã đáp ứng rồi, Sở đồ tể sau này nếu có yêu thích tiểu cô nương nào khác, nhất định phải mang sính lễ nhanh chóng tới cửa đón dâu a.
- Nực cười! Gà gáy thì ta bắt buộc phải tới sớm sao, ngươi dựa vào đâu muốn ta cùng lão già Trương Quan Phu phải làm giống nhau?
Sở Ngu mãn nhãn mỉa mai.
Nói xong lập tức đi đến chỗ bốn người bọn họ, đưa tay lạnh lùng đem họ đẩy ra.
Trương Quan Phu bị châm chọc trào phúng, trong lòng khó chịu.
Hung bạo tăng thêm lực đem khuôn mặt Mộc Đinh Hương áp chặt trên mặt đất.
Sở Ngu nhìn tiểu cô nương gương mặt cọ xác với mặt đất đỏ bừng, ánh mắt loé lên tia hung ác, một tay gắt gao nắm lấy tay phải của Trương Quan Phu, dùng hết sức mà nắm.
Trương Quan Phu nháy mắt đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán tích tắc rơi xuống dưới.
Nếu nàng không buông tay, chắc chắn xương tay lão ta sẽ bị mình bóp nát, chỉ có thể oán hận, không thể không buông ra tay.
Sở Ngu lúc này mới buông tay lão già họ Trương ra, đem Mộc Đinh Hương từ trên mặt đất đỡ lên.
- Mộc gia các ngươi muốn bán nữ nhi cũng không biết tìm một nam nhân tốt sao?
Mộc lão hán sắc mặt xanh mét.
- Phận làm phụ mẫu ta giúp nữ nhi nhà ta tìm một người trong sạch, sao ngươi có thể vu khống ta mua bán nữ nhi?
- Ngươi lớn tuổi như vậy còn làm không rõ vấn đề cái gì gọi là gả nữ nhi, cái gì là bán nữ nhi, sống nhiều năm như vậy cũng thật là uổng phí.
Sở Ngu duỗi tay nới lỏng cằm của Mộc Đinh Hương, trên đầu nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.
Nếu nàng đến trễ thêm chút nữa, tiểu cô nương này liền cắn lưỡi tự sát.
Nàng cười lạnh nói.
- Không thấy được nữ nhi của ngươi thà chết cũng không muốn gả sao.
- Nữ nhi của ta là do ta sinh ra, ta muốn bán liền bán, ngươi quản được ta sao?
Mộc mẫu đứng gần Sở Ngu nhất, cảm thấy sự tình không ổn, trong lòng thập phần lo lắng.
Tìm đại một cái cớ muốn đem nàng tống ra khỏi cửa càng sớm càng tốt.
- Hiện giờ luật lệ Đại Chu buôn bán dân cư chính là tội lớn, hay là các ngươi muốn cho ta đi báo quan.
Sở Ngu điệu cười mang theo vài phần miệt thị.
- Ngươi chớ có nói bậy, đừng tưởng rằng chúng ta không hiểu luật lệ liền tùy tiện lấy lời nói dối tới lừa chúng ta.
Bốn người đứng đây ai nấy cũng đều phẫn nộ, nhưng người tức giận nhất chính là Trương Quan Phu, mỡ đưa đến miệng lại để vụt mất, tiểu nương tử trắng trẻo trước mặt cùng lợi ích sau này nàng tạo ra cho hắn tất cả đã tan biến.
Trong mắt ghen ghét tích thành dòng nước, chỉ cần tác động nhỏ, nhất định tức nước vỡ bờ.
- Ngươi đã không hiểu luật còn ở đây cùng ta nói lý, đừng tưởng rằng ngươi nói không hiểu luật lệ Đại Chu liền có thể làm xằng làm bậy.
Sở Ngu có ý chửi xéo đám người ngang ngược này.
- Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát.
Đạo lí này ngươi chắc cũng biết?
Trương Quan Phu trong lòng lộp bộp nhảy một chút nhưng rất nhanh liền khôi phục biểu tình, âm thanh trầm thấp lên tiếng chống đối.
- Sở Ngu, ngươi không cần ở đây ngậm máu phun người.
Nhưng mà lời còn chưa dứt, chỉ nghe được ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm vô cùng uy nghiêm.
- Trương Toàn chạy trốn ở trong Phù Dung thôn, bản quan là bộ đầu Viên Phượng Hoa.
Trương Toàn bị nghi ngờ có liên quan đến án giết người, mang tất cả những người này đến nha môn một chuyến cho ta!
Tác giả có lời muốn nói: Đủ ngầu chưa Ngu Đại Gia~~.