Ngày mùng hai của năm mới là ngày mọi người bắt đầu về thăm người thân hoặc về nhà mẹ đẻ để chúc Tết, theo lý thuyết Sở Ngu sẽ cùng Mộc Đinh Hương trở về nhà họ Lưu ở huyện thượng nhưng năm nay vợ chồng Quý Vân Nương cũng giống mọi năm mang cả gia đình về nhà Quý lão thái ở thôn Phù Dung chúc Tết, cho nên lát nữa các nàng cũng sẽ tề tựu về đấy.
Trúc Nhi trước khi ra khỏi cửa đã bị các nàng kéo lại dặn dò và ghi nhớ thêm vài người, bao gồm ông ngoại, bà ngoại, dì cả cùng tiểu cữu. Nhìn hài tử mỗi lần lẩm bẩm trong miệng là mỗi lần duỗi ngón tay bẻ từng cái từng cái, nhìn thôi cũng biết đầu óc đứa nhỏ này cũng thật dụng tâm dùng đầu óc ghi nhớ.
Bất quá trước kia vào buổi tối cái hôm Mộc Đinh Hương sinh bệnh Quý Vân Nương cùng Lưu Hừ có tới, lúc ấy nó núp ở phía sau vách đá trộm nhìn thoáng qua, mơ mơ hồ hồ còn nhớ rõ hai người bọn họ. Hơn nữa bà ngoại đối xử với mẫu thân rất tốt, trong lòng Trúc Nhi cũng cảm thấy có mấy phần thân thiết.
Quý Vân Nương đến từ rất sớm, nghe mẫu thân ở bên cạnh cứ nhắc mãi cái tên Trúc Nhi khiến tâm tình của bà cũng theo đó mà nhấc lên cao, hận không thể lập tức nhìn thấy đứa nhỏ ấy. Xưa nay người nhà họ Quý luôn ưa thích dáng vẻ khả ái ngây ngô của trẻ con, không biết đứa nhỏ kia rốt cuộc trông như thế nào.
Từ sau khi Hà thị ăn mớ trái cây Trúc Nhi mang tới, mấy ngày nay tình thần của nàng rất tốt. Ban đầu khẩu vị kém, ăn uống không ngon ấy thế mà bây giờ chưa đến giờ cơm đã đói bụng, Quý lão thái vì chuyện này mà cả ngày mặt mày hớn hở.
Mấy người đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm bỗng dưng nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh trẻ con trong trẻo như tiếng chuông bạc.
- Bà cố ngoại ơi~~
Trước nay chưa từng thấy lỗ tai của Quý lão thái thính như lúc này, tay chân nháy mắt cũng trở nên nhanh nhẹn, vèo một cái đã đứng lên, nói:
- Mau, cháu cố ngoan của ta tới rồi kìa..
Nói xong nhanh chóng bước về hướng cửa, miệng cũng theo sát phát ra âm thanh.
- Trúc Nhi.... Ai nha Trúc Nhi, bà cố ngoại ở đây.
Quý Vân Nương cũng ngồi không yên, bà tức tốc bật dậy bám sát nương của mình chạy thẳng ra cửa.
Chỉ thấy một tiểu hài tử ước chừng hai ba tuổi mặc áo bông màu xanh lục nhảy từng bước từng bước về hướng lão thái thái, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai bím tóc trên đầu theo từng động tác chạy mà lắc qua lắc lại trông thập phần đáng yêu.
Tiểu nha đầu áo xanh thấy Quý lão thái chạy ra nghênh đón mình liền cười hì hì nhào vào lồng ngực của bà, ngọt ngào đáp lời:
- Bà cố ngoại, Trúc Nhi lại tới thăm người.
Quý lão thái vui mừng tới cực điểm, bà vừa ôm vừa duỗi tay xoa đầu hài tử trong lòng.
- Ai nha tiểu Trúc Nhi của ta, bà cố ngoại thật ra rất vui, con còn nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận với bà, quả thật là một đứa bé ngoan.
Quý Vân Nương lặng lẽ đứng một bên nhìn một già một trẻ hỗ động với ánh mắt trông mong, khỏi phải nói cũng biết cảnh tượng trước mắt thực sự rất đẹp mắt.
Mộc Đinh Hương đi ở phía sau, thấy một màn này thì cười rất tươi, nàng tiến lên ôm Trúc Nhi từ chỗ Quý lão thái vào lòng, dịch thân đi đến chỗ Quý Vân Nương chào hỏi.
- Trúc Nhi đây là bà ngoại, là mẫu thân của mẫu thân.
Hốc mắt Quý phu nhân tức khắc ửng đỏ, tuy nói đứa nhỏ này là hài tử nhặt được ở bên ngoài, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống gì với nhà bọn họ nhưng nàng biết rõ việc sinh và nuôi dưỡng hài tử đều quan trọng như nhau. Đứa nhỏ này vào cửa nhà họ Sở thì chính là hài tử của nữ nhi nhà mình, đồng thời cũng chính là cháu gái của mình. Dựa theo một loại ý nghĩa khác mà nói, chung quy hài tử này cũng là một mạng người, một sinh mệnh bé nhỏ tội nghiệp.
Nhìn thấy bộ dạng sắp sửa rơi lệ của người trước mắt, Trúc Nhi vội vàng cúi người qua để Quý Vân Nương bế lấy nó, tiểu măng tinh ôm cổ bà ngoại nhu thuận an ủi.
- Bà ngoại đừng khóc, Trúc Nhi cho người ôm con nè.
Thanh âm trong trẻo chọc cho lòng nàng mềm thành một vũng nước, không biết Sở Ngu từ nơi nào ôm về đứa trẻ này, bộ dáng thật sự là quá đáng yêu, ngoài ra còn biết chữa lành tâm trạng của người khác. Chẳng trách mấy ngày trước dù chỉ mới đến có một lần mà toàn bộ người nhà họ Quý đều đối với nó yêu thích như vậy.
Ngay cả chính bản thân bà còn nhịn không được ý nghĩ muốn độc chiếm lấy tiểu hài tử này.
Nhưng nào có dễ như thế, quay đầu nhìn lại phía sau có tận mấy cặp mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào các nàng từ nãy tới giờ. Hà thị và Quý Tiểu Mộc đều đang chờ đợi để được ôm tiểu măng tinh, ngay cả nữ nhi nhà mình cũng thò tay ra, vui vẻ nói.
- Trúc Nhi ta là dì cả của con, cho dì ôm một cái xem nào.
Mộc Đinh Hương và Sở Ngu không ngờ Trúc Nhi cư nhiên có thể lấy lòng mọi người trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thôi thì việc khoấy động bầu không khí cứ giao cho nữ nhi đi làm, hai người cười cười đem sọt lễ vật tiến vào bên trong.
Thoạt nhìn khí sắc trên nét mặt Hà thị tựa hồ tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, Mộc Đinh Hương từ trong sọt móc ra một cái túi lưới nhỏ, bên trong có chứa bốn năm trái cây màu xanh đưa cho đối phương.
- Mợ, biết trái cây hôm trước người ăn hết rồi nên sáng nay Sở Ngu lại mang theo Trúc Nhi lên núi hái thêm vài trái. Bất quá lần này hãy chia nhỏ ra để ăn, trước đó người đã ăn mấy quả, trên cây hiện giờ cũng không còn lại bao nhiêu trái, nó cũng không thể mọc được nhanh nữa đâu ạ.
Hà thị nhìn số trái cây trong túi thì vui mừng quá đỗi, vội vàng lên tiếng.
- Hương nhi, trái cây của con đúng là thuốc hay cứu mạng, hiện giờ một bữa cơm mợ có thể ăn được hai chén, thân thể cũng tốt lên nhiều, so với lần mang thai trước thì còn tốt hơn gấp mấy lần. Con yên tâm đi, một quả mợ có thể ăn tới mấy ngày lận.
Quý lão thái nhìn Trúc Nhi bị mấy người khác cướp đi phải đành tiếc nuối từ bỏ, bà tiếp đón đại gia đình vào trong nhà ngồi, dọn bàn chuẩn bị ăn cơm.
Năm nay ăn Tết nhiều chuyện tốt kéo tới không dứt, còn hơn cả song hỉ lâm môn. Thứ nhất là Hà thị hoài thai, thứ hai là hài tử lưu lạc nhiều năm đã quay trở về, hơn nữa chẳng những về một mình mà còn mang theo "nữ cô gia", ba là nhặt được tiểu bảo bảo ngoan ngoãn lại đáng yêu. Mấy chuyện này gọp lại làm cho Quý lão thái cười ha hả cả ngày.
Quý Vân Nương ngồi ở giữa hai người nữ nhi, trong khoảng thời gian ngắn cảm khái vạn ngàn.
Trúc Nhi vóc dáng lùn mà nhà họ Quý lại không có ghế cao, thế là nàng ngồi trong lòng Mộc Đinh Hương, cùng mẫu thân ăn chung một chén cơm.
Đứa nhỏ này gần đây sức ăn khá tốt lại không kén ăn, ai đút cái gì thì ăn cái đó.
Quý Vân Nương nhìn nữ nhi của chính mình, thời niên thiếu bà không có cơ hội chiếu cố nàng, xoay đi xoay lại giờ đứa nhỏ này đã làm mẹ. Khuôn mặt tuy còn mang theo chút non nớt nhưng trên người lại nhàn nhạt bao phủ tình thương của mẹ, trên mặt toàn là ý cười ôn nhu.
Chỉ thấy nàng cúi đầu giúp Trúc Nhi lau đi hạt cơm dính bên khoé miệng, dịu dàng ôn nhu hỏi hài tử muốn ăn cái gì. Thấy Trúc Nhi chỉ tay vào đĩa thịt gà nàng liền động đũa gắp một ít, tinh tế xé nhỏ rồi đút cho tiểu hài tử ăn. Từng cái giơ tay nhấc chân ở giữa một căn phòng náo nhiệt có vẻ phá lệ điềm tĩnh mà tốt đẹp.
Đột nhiên Quý Vân Nương có một loại cảm giác, cách Đinh Hương nhà mình đối xử với Trúc Nhi giống như là muốn đem tất cả sự thiếu thốn trước kia bổ khuyết hết lên người của Trúc Nhi.
Nàng chẳng biết suy tưởng của mình có đúng hay không, chỉ là đáy lòng mạc danh chua xót. Quá khứ đau đớn đã diễn ra, dù muốn bồi thường những thương tổn và khuyết điểm thì bà cũng vô pháp có cách quay ngược thời gian.
Mộc nha đầu cảm nhận được ánh mắt bên người, nàng quay đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ẩm ướt của Quý Vân Nương. Mộc Đinh Hương nhẹ nhàng khẽ chạm vào đầu gối đối phương nhắc nhở.
- Nương người mau ăn cơm, kẻo để lâu thức ăn nguội lạnh.
Trúc Nhi nghe thế bèn ngẩng đầu hướng về phía Quý Vân Nương nói:
- Bà ngoại mau ngoan ngoãn ăn cơm, tốt nhất là giống Trúc Nhi, ăn đến nỗi cái bụng tròn trịa a.
Nói xong nó vén cái áo bông nhỏ lên một chút, lộ ra một phần bụng nhỏ trắng trẻo mập mạp.
Mọi người nhìn thấy cũng đều bật cười, Lưu Niệm Niệm cảm thấy nó đáng yêu cực kỳ, vì vậy nàng vẫy tay hướng về phía Trúc Nhi nói:
- Trúc Nhi lại chỗ dì cả nè, dì cả đút con để mẫu thân con rãnh tay ăn cơm.
Tiểu măng tinh quay đầu nhìn Mộc Đinh Hương, thấy nàng gật đầu cho phép mới dám chạy tới chỗ Lưu Niệm Niệm ngồi.
Lưu lão gia thấy nàng đáng yêu như vậy cũng nhịn không được muốn xoa đầu vài cái nhưng bất quá ông không giành lại nữ nhi của mình, chỉ đành phải trừng mắt nhìn Lưu Niệm Niệm đút Trúc Nhi ăn cơm, lát sau ông mới hướng về phía Sở Ngu nói:
- Trúc Nhi là hài tử mang về từ Tế An Đường, lai lịch chẳng biết có sạch sẽ hay không.... Ngươi có chắc về sau sẽ không có người tới cửa đòi lại nó chứ?
Sở Ngu từ sớm đã suy nghĩ xong câu từ thuyết phục nhất, ngay sau đó nàng bịa đặt đem chuyện thân thế nói luôn một lần để tránh mọi người sinh nghi, bấy giờ Lưu Hừ mới yên tâm gật đầu.
- Hài tử còn nhỏ cần phải chăm sóc thật tốt, tuy không phải cốt nhục thân sinh nhưng dẫu sao ân nuôi dưỡng cũng chẳng kém ân sinh nở là mấy. Ngươi đối với nàng thân cận tất nhiên nàng cũng sẽ thân cận với ngươi, cách nuôi dưỡng tốt sẽ tạo ra một hài tử tốt.
Lời này của Lưu Hừ tựa hồ có ẩn ý, Lưu Niệm Niệm tất nhiên là nghe vào trong tai. Chỉ là trước đó hai vợ chồng nhà họ Lưu đã bình ổn cảm xúc và khẳng định vị trí của nàng nên bây giờ lời này nghe vào lỗ tai nàng cũng chẳng thấy có gì khác lạ, sắc mặt tự nhiên mà chơi đùa với Trúc Nhi.
Nói mãi đương nhiên phải nhắc tới nhà họ Mộc ở cách vách, từ cái hôm hai vợ chồng nhà họ Mộc ăn thịt heo có chứa chất độc thì đến nay độc tố trong người đã tiêu tán hoàn toàn, sức khỏe cũng khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng chuyện Mộc Không Thanh trở thành kẻ tàn phế thì không thể thay đổi. Ban đầu Mộc mẫu lấy hai lượng bạc trị chân cho hắn, sau đó không đủ tiền chữa nữa nên y quán ngừng trị liệu, điều này khiến cho bà ta phải quỳ xuống năn nỉ vị đường thúc nhà họ Mộc tìm người dùng xe bò đưa con của bà trở về.
Riêng Mộc lão hán, trải qua chuyện này về sau tính tình của hắn đại biến, việc trong nhà hắn chẳng còn quan tâm, nhà cửa bề bộn rách nát cũng chả thèm dọn dẹp. Những ngày Tết nhất bến tàu không làm việc hắn liền ngày ngày nằm im trong nhà, đại nhi tử được nâng trở về cũng chẳng hỏi han câu gì.
Chỉ nghe người ta nói hắn tìm người viết hưu thư, muốn đem Mộc mẫu đuổi khỏi nhà nhưng bà ta vẫn không chịu đi, hai bên đều ở trong tình thế giằng co với nhau, rốt cuộc vẫn như cũ cùng nhau sinh hoạt dưới mái hiên rách nát.
Nguyên bản một gia đình có năm người sức lao động tráng niên hiện giờ cư nhiên rơi xuống một cái kết cục như vậy, chỉ có thể nói bọn hắn tự làm tự chịu, tự tay bọn họ chặt đứt nguồn sống của chính mình.
Về phần Lưu Niệm Niệm, đối mặt với kết cục thê thảm của người nhà họ Mộc trong lòng nàng không có dao động gì quá lớn. Nếu không có phụ mẫu dụng tâm bồi dưỡng thì hôm nay không biết kết cục của bản thân sẽ ra cái dạng nào. Tuy Mộc mẫu với nàng có ơn ân sinh nhưng kể từ giây phút hai người kia đem nàng tráo đổi thì phần tình nghĩa ở giữa đã biến mất hầu như chẳng còn lại gì. Chưa hết, họ còn hại Mộc Đinh Hương chịu cực chịu khổ suốt mười mấy năm trời, hại nhà họ Lưu thua thiệt, món nợ này có tính chưa chắc tính sổ xong. Họ gieo đủ loại ác nhân, chung quy trực tiếp hại người hại mình.
Ở ác gặp dữ, đương nhiên người sáng suốt đều có thể nhìn ra được hậu quả Mộc gia gánh chịu không phải chỉ như thế này, mà hết thảy những chuyện xảy ra gần đây đều chỉ là bắt đầu.
Nếu là trước kia, Mộc Đinh Hương khi nghe mấy loại tin tức này chắc chắn sẽ cảm thấy trong lòng sảng khoái. Hiện giờ cuộc sống thường nhật ngày càng tốt lên, nàng chậm rãi bị những điều nhỏ nhặt xung quanh sưởi ấm cõi lòng thành ra nàng không muốn phải để tâm tình lãng phí ở chỗ bên kia, nói chung nàng hiện tại và nàng của trước kia hoàn toàn bất đồng. Ban nãy nghe Quý lão thái kể sơ về thảm trạng nhà họ Mộc nàng chỉ thấy mấy chuyện này cùng mình chả có quan hệ gì.
Lưu Hừ và Quý Vân Nương thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh rốt cuộc mới yên lòng. Bọn họ sợ nhất chính là hài tử của mình tâm sự quá nặng, không bỏ xuống được chuyện cũ, về lâu về dài nhiều ít vẫn mang bóng ma quá khứ. Giờ xem ra, điều họ lo lắng có vẻ có điểm dư thừa.
Hiện tại Trúc Nhi là tiểu hài tử được cả nhà hoan nghênh nhất, ai nấy đều muốn tự tay đút cho nó ăn một ngụm. Mộc Đinh Hương sợ nàng ăn quá nhiều, bụng dạ không tiêu hóa kịp tối sẽ đau bụng. Nàng vẫy vẫy tay kêu Trúc Nhi trở lại, nàng đưa tay sờ sờ cái bụng tròn trịa, quả nhiên vừa nhìn liền biết nãy giờ nó ăn không ít đồ vật. Nàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó nói:
- Bụng của con vốn dĩ đã to, nãy còn ăn nhiều bây giờ cái bụng sắp nứt ra rồi kìa.
Trúc Nhi hoảng sợ, vội lắc lắc đầu từ chối:
- Trúc Nhi no rồi, con không ăn nữa đâu.
Một bữa cơm ăn đến cả nhà đều vui vui vẻ vẻ, sau khi ăn xong cả gia đình tụ tập ở phòng khách, bắt đầu nghe hài tử chúc Tết rồi phát bao lì xì.
Quý Tiểu Mộc và Lưu Trác giống y như năm rồi đứng xếp hàng từ sớm, háo hức chờ người lớn phát bao lì xì, năm nay khác với năm trước là phía sau hai đứa nhỏ còn có Trúc Nhi. Tiểu măng tinh theo sau hai vị cữu cữu, đến phiên mình thì đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lưu Hừ.
- Ông ngoại, bao lì xì là cái gì, có thể ăn sao?
Lưu Hừ nhịn không được duỗi tay xoa hai bím tóc, nói:
- Bao lì xì không thể ăn, bất quá bên trong bao lì xì có tiền bạc, con có thể lấy nó mua đồ ăn con thích.
Lúc này Trúc Nhi mới nhớ tới mỗi khi lên phố mẫu thân phải dùng bạc mới có thể mua được đồ chơi nhỏ bằng đường. Trong lòng tiểu măng tinh một trận vui mừng, nàng học theo các cữu cữu quỳ trên mặt đất, chấp tay cúi đầu với Lưu Hừ.
- Chúc ông ngoại tân niên vui vẻ, cung hỉ phát tài.
Lưu Hừ cười cực kỳ vui vẻ, hận không thể đem toàn bộ gia sản mình sở hữu đều móc ra lì xì cho nàng.
Lát sau Quý lão thái cũng lì xì cho bọn nhỏ, chỉ là không ai nghĩ tới phát xong cho ba đứa nhỏ bà lại hướng về phía Lưu Niệm Niệm và Mộc Đinh Hương thì thầm:
- Hai cháu gái ngoan của bà ngoại cũng có phần.
Nói xong bà phát cho các nàng mỗi người một phần.
Năm rồi Lưu Niệm Niệm cũng nhận được lì xì nhưng năm nay nàng theo Lưu Hừ ra ngoài làm ăn buôn bán. Nàng cảm thấy bản thân hiện giờ không còn là tiểu hài tử nữa, cảm giác lớn rồi còn nhận bao lì xì thì không được tốt cho lắm nhưng Quý lão thái yêu thương cháu gái, nàng vẫn là có chút ngượng ngùng mà nhận lấy.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Mộc Đinh Hương được người khác lì xì, trong lòng mênh mông cảm giác khổ sở không sao kể xiết. Nàng chẳng dám mở ra xem bên trong có bao nhiêu tiền, chỉ là sờ sờ đã cảm thấy vui sướng đến muốn rơi lệ.
Trúc Nhi thấy thế vội cầm hai cái bao lì xì của chính mình, chạy cộp cộp cộp đến gần đưa cho Mộc Đinh Hương.
- Mẫu thân đừng khóc, Trúc Nhi đem hết bao lì xì cho người.
Tiểu cô nương hốc mắt hồng hồng nhìn chằm chằm vật nhỏ, nín khóc mỉm cười.
- Mẫu thân không có khóc, mẫu thân thực sự rất vui!!
Tiểu gia hỏa đột nhiên bị Mộc Đinh Hương ôm vào lòng, nó cái hiểu cái không mà a một tiếng.
Sở Ngu thấy thế, duỗi tay sờ đầu hai người.
Cả gia đình ngồi quây quanh bếp lò vừa nướng bánh vừa sưởi ấm vừa tâm sự chuyện trên trời dưới đất thẳng đến buổi chiều mới giải tán.
Hai nhà cùng nhau ra cửa, thời điểm vừa tới lối rẽ đương muốn nói lời cáo từ lại thấy trên đường lớn xuất hiện một người cưỡi ngựa đang vội vàng chạy tới. Người nọ vừa nhìn thấy Sở Ngu đã từ thật xa kêu tên nàng, đợi hắn tới gần mới nghe hắn thở hồng hộc.
- Sở đồ tể, lão gia nhà chúng ta tỉnh lại rồi. Người phái ta tới đây thỉnh ngươi về Bạch phủ một chuyến.
Vừa nghe nhắc tới hai chữ Bạch gia Sở Ngu hơi ngẩn ra một chút. Bạch Lâm hôn mê nhiều năm như vậy, có đôi khi sẽ tỉnh nhưng thời gian tỉnh lại cũng không dài. Thời điểm hắn tỉnh lại đa phần luôn trong trạng thái hỗn độn, hiện giờ cư nhiên sai người tới thỉnh nàng, chắc chắn lần tỉnh dậy này trạng thái tốt hơn trước rất nhiều.
Vì thế nàng đáp ứng, bảo hắn đi về trước còn mình sẽ đến sau.
Sở Ngu cùng người nhà cha vợ nói lời cáo từ, nàng mang theo Mộc Đinh Hương và Trúc Nhi trở về nhà lấy ngựa.
Lưu Hừ nhìn bóng dáng các nàng đi xa, trong đầu hồi tưởng tin tức mới vừa nghe thấy. Nghĩ tới mối quan hệ giữa Đinh gia và Bạch gia ông không khỏi lâm vào trầm tư.
______________________
Hiện giờ ở huyện Nhạc Sơn, đảo mắt một vòng cũng chẳng thấy nhà nào giàu có qua mặt hai nhà Đinh gia và Lưu gia. Nhưng nói đi cũng phải nói lại ân oán giữa hai nhà này sâu không tả nổi, chuyện này phải ngược dòng thời gian trở về hơn hai mươi năm trước.
Hai nhà Đinh và Lưu đều dựa vào nghề bán rượu làm giàu, cả hai nhà đều làm rượu không tồi. Thị trường nhanh chóng mở rộng sang các châu huyện lân cận, rượu lúc nào cũng trong tình trạng bán đầy hết cả bồn lẫn chén.
Đều là bán rượu, liền sẽ tồn tại sự cạnh tranh.
Nhà họ Đinh có hai người con, lão đại tên Đinh Thắng là phụ thân của Đinh Nhiêu, đồng thời cũng là ca ca ruột thịt của Bạch phu nhân.
Đinh gia còn một người con do thiếp thất sinh ra, kêu là Đinh Khải. Hậu viện nhà giàu có thê thiếp đấu tranh như nước với lửa, ngay từ đầu Đinh lão thái gia cũng chẳng nói sẽ giao gia nghiệp truyền cho ai, ông chỉ nói dựa vào bản lĩnh, ai làm tốt thì giao cho kẻ đó.
Bởi vậy hai huynh đệ Đinh Thắng và Đinh Khải trong tối ngoài sáng luôn phân cao thấp với nhau, ai cũng nghĩ mình sẽ kế thừa sản nghiệp to lớn của nhà họ Đinh.
Kể từ đó Đinh gia nội bộ có hai huynh đệ đấu tranh, ngoại bộ có Lưu gia cạnh tranh theo sát không bỏ. Năm đó Đinh lão thái gia thậm chí nói ra lời tàn nhẫn: "Rượu gạo mới sản xuất, ai có thể làm doanh số bán rượu vượt qua nhà họ Lưu liền có thể thừa kế gia nghiệp!!"
Hai huynh đệ nhà họ Đinh dồn hết tâm tư sức lực vào chuyện này, ai cũng bắt đầu nổi lên chút tâm cơ nhưng Đinh Thắng không trầm ổn như đệ đệ Đinh Khải, chỉ vì cái lợi trước mắt mà hắn dám rút ngắn thời gian bằng cách phái người lẫn vào nhà họ Lưu hạ độc vào lô rượu mới ra lò.
Nhà họ Lưu bởi vậy chọc phải mạng người rồi bị kiện tụng ầm ĩ, Lưu lão thái gia bị phán xử tử hình, Lưu lão phu nhân chịu không nổi đả kích cũng sớm rời xa nhân thế. Nhà họ Lưu trong một đêm cửa nát nhà tan, tiểu nhi tử Lưu Hừ lúc ấy là tú tài đang lên đường đi thi nên tránh thoát được một kiếp. Dù ông không liên quan tới án mạng nhưng cũng vì vậy mà mất đi tư cách thi đậu công danh.
Lưu Hừ biết hết thảy sau lưng có người hạ độc thủ nên ông nhẫn nhục, thận trọng ngủ đông nhiều năm sưu tầm chứng cứ, rốt cuộc cũng tra ra năm đó là do Đinh Thắng phái người hạ độc. Sau nhiều lần trắc trở nỗi oan khuất của nhà họ Lưu mới được giải tội, nhưng bấy giờ sản nghiệp trong nhà đã xuống dốc trầm trọng.
Mà bên này lão đại Đinh Thắng vì hãm hại nhà đối thủ mà dám ra tay hại chết mạng người nên bị quan phủ xử tử hình. Gia nghiệp mấy đời làm rượu cũng khó thoát khỏi kết cục bị liên luỵ, dần dà đi theo hướng suy vong.
Kể từ đó hai nhà giàu có nổi tiếng nhất huyện Nhạc Sơn song song xuống dốc, hỡi ôi còn đâu phong cảnh cơ ngơi hùng vĩ, nhà cửa trang trọng như xưa. Từ đó trở về sau, ân ân oán oán giữa hai nhà chưa bao giờ dừng lại, thâm thù huyết hải không chết không thôi.
Từ ngày Đinh gia xảy ra chuyện, về sau vẫn luôn trong thời kì trên đà sụp đổ không thể vực dậy nổi. Cũng may đích nữ nhà họ Đinh gả cho nhân tài mới xuất hiện ở huyện Nhạc Sơn là Bạch Lâm, nhà này chuyên việc làm kén tơ lụa. Bạch gia ra tay giúp đỡ nhiều lần mới miễn cưỡng giúp Đinh gia vượt qua cửa ải khó khăn.
Về phần Đinh lão thái gia sau khi đại nhi tử bị xử trảm cũng không sống được bao lâu, sang năm thứ hai thì đi chầu trời. Đinh gia sau đó do nhi tử Đinh Khải của thiếp thất cầm quyền. Mối quan hệ giữa Bạch phủ và Đinh phủ dần dần trở nên vi diệu.
Thân sinh mẫu thân của Bạch phu nhân là Vương thị, khi con trai và phu quân qua đời thì bà chỉ còn lại một đứa con gái để thân cận nhưng nàng đã gả cho nhà họ Bạch, đối với những chuyện xảy ra trong phủ nàng chẳng thể biết được. Đinh Khải và mẫu thân mình nhân cơ hội này khống chế Vương thị, khiến cho ngày tháng của bà trôi qua chẳng được nhẹ nhàng.
Đinh Khải không giống với tên ca ca không có đầu óc của hắn, tuy hắn dễ xúc động nhưng lại âm hiểm xảo trá, hắn thuộc dạng người không dễ chọc. Bạch gia nhiều năm giúp đỡ chủ yếu vẫn là do Bạch phu nhân đứng ở giữa chu toàn, chuyện mẫu thân lưu lại Đinh phủ cùng với hai mẹ con Đinh Khải luôn là nỗi đắn đo của bà. Sức người có giới hạn nên Bạch phu nhân không thể không dùng sức ở bên gối Bạch Lâm thủ thỉ tác động.
Cơ nghiệp Bạch gia phát triển mới có thể gồng gánh Đinh gia mấy năm, về sau Bạch Lâm xảy ra chuyện, Bạch gia thê thảm tới nỗi trạch phủ giữ không được, nhà họ Đinh chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Mà cả nhà Lưu Hừ bị hãm hại còn thê thảm hơn, sau khi báo được đại thù thì việc học của ông cũng đã hoang phế. Vì thế ông quyết định bắt đầu từ việc buôn bán nhỏ, tập tễnh bước những đầu đầu tiên trên con đường chấn hưng Lưu gia.
Những ngày đầu hắn chỉ là người bán hàng rong đi từ thôn này đến thôn khác, chậm rãi từ kẻ lang thang trở thành lão bản một tiệm tạp hoá, ngay khi có ít tiền thì bắt đầu xuống tay kinh doanh tửu lầu. Lưu Hừ xưa nay là người hiền hậu thích làm việc thiện, cơ nghiệp càng làm càng rực rỡ đã vậy còn cưới được Quý Vân Nương là cô nương có dung mạo xuất chúng nhất của thôn Phù Dung, trong khoảng thời gian ngắn ông phất lên như diều gặp gió, vượt xa người khác.
Người đỏ mắt nhất chính là người nhà họ Đinh, Đinh Khải không phải là dạng người nhu nhược nhận mệnh. Ý tưởng buôn bán trong đầu hắn rất nhiều, nhìn thấy tửu lầu của Lưu Hừ làm ăn phát đạt hắn cũng bắt chước mở một cái, vì lẽ đó hai nhà lại bắt đầu trở về trạng thái đối lập như lúc trước.
Đinh Khải vẫn luôn không nói cho người khác biết chuyện mười tám năm trước hắn từng đi ngang qua thôn Phù Dung, chuyến đi ấy vừa vặn gặp lúc thôn này bị thủy tai. Năm đó người già, phụ nữ và trẻ em đều bị dời đến địa điểm cao nhất trong thôn, chỗ ấy gọi là từ đường Trung An Trí. Đinh Khải nghe nói trong từ đường có hai vị sản phụ vừa mới sinh, hài tử vỏn vẹn chỉ cách nhau ngày trước ngày sau, thông tin trong đó một người là Quý Vân Nương thê tử của Lưu Hừ. Đầu hắn nảy ra một kế sau khi nhìn thấy đôi phu phụ còn lại chẳng phải loại người tốt đẹp gì, biết được hai người này thuộc dạng tham lam độc ác hắn liền mách nước cho đôi vợ chồng ấy một kế sách hiểm ác.
Dựa vào đầu óc ngu đần của hai vợ chồng nhà họ Mộc thì làm sao có thể nghĩ ra được kế sách đổi trẻ con thâm hiểm như vậy, do Đinh Khải xúi giục bọn họ mới nổi lên tâm tư. Đặc biệt hắn còn nói hiện tại vị hôn phu của Quý Vân Nương làm ăn rất tốt, tương lai chắc chắn đại phú đại quý. Nếu để đứa nhỏ cho bọn họ nuôi dưỡng, sau này tìm cơ hội nhận lại đứa trẻ rồi xúi nó đào rỗng tài sản nhà họ Lưu đem về, vậy chẳng phải tốt đẹp sao.
Chủ ý hoang đường này vậy mà đôi vợ chồng kia cũng dám làm, thế là hài tử nhà giàu bị đổi vận trở thành nhi tử nhà họ Mộc, tên tự là Mộc Đinh Hương. Nghe đâu qua chín mùa đông giá rét, đứa nhỏ ấy chưa bao giờ thoát khỏi vận mệnh bị cha mẹ tra tấn.
Sinh ý nhà họ Lưu càng làm càng phát triển tốt, tiệm tạp hoá mở ra ngày một rộng lớn hơn. Gần đây Ngũ Vị Thực Cư chẳng biết do sửa lại thực đơn hay có bí phương khác mà hấp dẫn được một lượng lớn thực khách, nhìn tửu lâu đối diện ngày ngày khách đến đầy nhà Đinh Khải tức tới nỗi đỏ mắt.
Thế là hắn lại nghĩ ra một mưu kế hiểm ác hơn, hắn khống chế Đinh lão thái phu nhân, thông qua việc này gây sức ép tới Bạch phu nhân. Buộc nàng ta đưa nhi tử Bạch Phúc Hồng tới cửa nhà họ Lưu cầu thân, mưu đồ ăn cắp bí phương kinh doanh của Ngũ Vị Thực Cư.
Bạch phủ sa sút thành ra cái dạng này, hiện giờ mẫu thân còn nằm trong tay Đinh Khải, hơn nữa Đinh Khải thường thường sẽ tiếp tế cho Bạch phủ một chút. Dù Bạch phu nhân vô cùng chán ghét người này nhưng không thể không nghe theo lệnh của hắn, chuyện liên quan tới hôn nhân đại sự của con trai cũng đành phải mặc cho người ta bày bố.
Chỉ là lần trước chuyện đề thân bị Lưu gia từ chối bà không nói nên Đinh Khải vẫn chưa biết, nếu hắn biết chắc chắn là chuyện không tốt, ai biết hắn phát điên đối với Đinh lão thái làm ra chuyện ác ôn gì, nói không chừng còn chặt đứt sự giúp đỡ đối với bên này. Bạch phu nhân lâm vào bước đường cùng, một bước khó đi.
Bà mối đem tin tức mang về, tối hôm đó Bạch phu nhân liền trực tiếp đi tìm nhi tử một phen nước mắt nước mũi tố khổ. Bà kể hết từ chuyện Đinh lão thái bị Đinh Khải khống chế, Bạch phủ những năm gần đây phải dựa vào Đinh Khải cứu giúp. Bạch Phúc Hồng biết bản thân bị người ta sắp xếp thì cực kỳ tức giận nhưng trước mắt nhà hắn xuống dốc không còn chỗ dựa, trừ bỏ chuyện nghe theo sự an bài của Đinh Khải thì chẳng còn biện pháp nào khác.
Bạch phu nhân đau khổ cầu xin nhi tử nghĩ cách đi đi lại lại trước môn phủ nhà họ Lưu hoặc là lén lút liên lạc tìm Lưu Niệm Niệm gia tăng cảm tình để bên ấy hồi tâm chuyển ý, một lần nữa nhấc lên chuyện hôn nhân.
Bạch Phúc Hồng năm nay đã hai mươi mấy tuổi, hắn sớm đã có suy tính cho bản thân mình. Thoạt nhìn như người không rành thế sự nhưng hắn cố ý che giấu sự ưu việt trong đôi mắt của mình. Nay nhìn mẫu thân cao quý ở trước mặt mình khóc tới thê thảm, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, người hắn kính trọng từ bỏ dáng vẻ uy nghi thường ngày khiến hắn trong lòng âm thầm sốt ruột.
Trước kia mọi việc trong nhà đều do Bạch phu nhân cùng Bạch lão thái gia xử lý, tiền tiêu vặt và tiền nhập học chưa bao giờ thiếu hụt một đồng. Hai người này luôn coi trọng thể diện, rất ít khi ở trước mặt con cháu nhắc tới chuyện không có tiền. Mặc dù toà nhà lớn đổi thành tiểu viện nho nhỏ nhưng Bạch phu nhân vẫn thản nhiên an ủi hắn, nói rằng chuyện làm ăn trong nhà gặp chút dao động qua một thời gian sẽ trở lại bình thường, bảo hắn an tâm niệm thư đọc sách để sớm ngày bắt được công danh.
Giờ đây biết được chân tướng sự tình, phút chốc hắn cảm thấy cả người phát lạnh. Thường ngày ảo tưởng hào quang con nhà giàu học giỏi không ai bì kịp của hắn ở thư viện đã tan tành không còn sót lại thứ gì.
Mặc dù hắn yêu thích Sở Ngu nhưng hắn lại giống hầu hết mấy tên công tử nhà giàu khác, họ cảm thấy chính thê nhất định phải là người có gia thế và học thức xứng đôi với mình. Lưu Niệm Niệm đối với hắn mà nói chính là người tốt nhất được chọn, tuy Sở Ngu là bạch nguyệt quang trong lòng nhưng cũng chỉ nên để nàng ở hậu viện, cùng chính thê chăm sóc phụng dưỡng hắn.
Hắn cho rằng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, bất quá hắn rộng lượng chỉ cưới hai người, đây cũng được coi là sự công bằng lớn nhất hắn dành cho Sở Ngu. Chỉ là bây giờ Sở Ngu học theo thói xấu của ả tiện nhân kia làm hắn rất là đau đầu.
Thêm việc mẫu thân mới vừa đem tình huống trong nhà nói cho hắn nghe, trước mắt chỉ có thể đem chuyện của Sở Ngu gác qua một bên, nghĩ cách thu phục Lưu gia. Một khi nhà họ Lưu bị hắn nắm trong tay thì cữu cữu bên kia suối vàng mới có được công đạo, bà ngoại cũng không cần phải chịu khổ.
Chuyện cần ưu tiên làm bây giờ chính là hắn phải sớm ngày trở thành rể cưng của nhà họ Lưu.!
Những năm gần đây chuyện làm ăn ở Lưu phủ phát triển không ngừng, đến lúc đó đãi ngộ dành cho mình khẳng định cũng không thua kém bất kỳ ai.
Nghe nói Lưu lão gia đã quyết định bồi dưỡng Lưu Niệm Niệm, tương lai sản nghiệp Lưu gia đã định sẽ do nàng ta chưởng quản. Nếu hắn có thể trở thành hôn phu của nàng, vậy Lưu gia này chẳng phải đều nằm trong tầm khống chế của hắn hay sao?
Đến lúc đó dù cho nhị cữu cữu tay có dài đến mấy cũng không dám duỗi tới nhà họ Lưu, kia chẳng phải là một hòn đá ném trúng mấy con chim ư. Lần đầu tiên Bạch Phúc Hồng cảm thấy việc đậu hay không đậu, thi hay không thi khoa cử cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.
Nghĩ như thế càng thấy việc này không nên chậm trễ, chuyện cần thiết hắn nên làm chính là nhanh chóng bắt lấy Lưu Niệm Niệm.
Nhưng chuyện không ai nghĩ tới chính là phụ thân của hắn, Bạch Lâm đã tỉnh.