Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Chương 87

Hồ nháo suốt một đêm, thời điểm chuẩn bị trở về nhà, Lưu Niệm Niệm cúi đầu đưa tay vuốt vuốt cái bụng tròn trịa của mình, thở dài một hơi.

- Ban đầu nói bồi ngươi đi ăn nhưng mấy thứ này cuối cùng lại toàn vào bụng của ta, nếu ta béo lên thì ngươi chính là tên đầu sỏ gây tội.

Viên Phượng Hoa đưa mắt đánh giá tiểu cô nương từ trên xuống dưới.

- Thân thể ngươi đơn bạc như vậy, dù có ăn nhiều thế nào cũng sẽ không béo lên được đâu.

Lưu đại tiểu thư ở trước mặt nữ nhân này không kiêng nể gì mà duỗi người một cái, nàng bĩu môi nói:

- Làm gì có người nào ăn nhiều mà không béo. Được rồi, đưa ta về nhà đi.

Hai người thu thập đồ vật xong xuôi liền kéo nhau đi tìm con ngựa, Lưu Niệm Niệm lại lần nữa ngồi vào trước người của Viên Phượng Hoa, chỉ là lần này nàng không còn câu nệ như khi lúc đến đây. Nàng cả người thả lỏng dựa vào phía sau, tuy rằng trên lưng vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mại nhưng nàng vẫn còn thấy thẹn thùng như cũ.

Bất quá thật sự rất mềm mại, rất thoải mái nha.

- Ngày mai ngươi vẫn muốn đi xem cửa hàng sao?

Viên Phượng Hoa nhìn đối phương dần dà buông lỏng phòng bị đối với mình, tâm không khỏi sinh vui mừng.

- Ngày mai có thể không cần đi, phụ thân nói đã đến lúc để ta tự mình an bài.

Lưu Niệm Niệm lười biếng dựa hẳn về phía sau, nhu thuận làm ổ trong lòng ngực của Viên bộ đầu.

- Thế ngày mai ngươi có muốn đi gặp Tuyên tỷ tỷ hay không? Lúc trước chẳng phải ngươi nói muốn đi theo học hỏi tỷ ấy một phen hay sao?

Vừa nghe nói đi gặp Dung Tuyên, trong lòng Lưu Niệm Niệm lại bắt đầu dao động, đồng thời nàng cũng có chút do dự. Mộc Bạch Chỉ, người có cùng quan hệ huyết thống với nàng lại có mối quan hệ đặc biệt với Dung Tuyên, mà nàng cùng với tỷ ấy không tính là quen thuộc. Thậm chí, có đôi khi nàng còn cảm giác được trên người đối phương có một sự mâu thuẫn khó nói thành lời.

Nếu như đi gặp Dung Tuyên tất nhiên sẽ phải cùng nhị tỷ chạm mặt, nhưng nàng cho tới bây giờ vẫn chưa làm tốt công tác tiếp thu người nọ. Cơ mà vấn đề ở đây không phải là tiếp thu hay không tiếp thu, dù gì hai người cũng chảy chung một dòng máu, chỉ là tâm lý nhất thời chưa có biện pháp chấp nhận.

Viên Phượng Hoa ngồi phía sau không nghe thấy đối phương trả lời, nàng nâng tay bắt lấy một chút sợi tóc của người ngồi phía trước, tóc dài theo gió rũ xuống tán loạn.

- Có muốn đi hay không? Lần này là Tuyên tỷ mời ta đến nhà để ôn lại chuyện cũ, ta nói với tỷ ấy rằng ta muốn đưa nàng đi cùng với ta.

- Vậy.... Vậy tỷ ấy nghe nói ta sẽ đến thì có nói gì không?

Trong lòng Lưu Niệm Niệm vẫn thực để ý thái độ nữ nhân mà nàng luôn kính ngưỡng.

- Tỷ ấy đương nhiên tỏ vẻ hoan nghênh, huống hồ ngươi còn là muội muội của thê tử tỷ ấy à nha.

Nghe Viên Phượng Hoa nói như vậy, tâm tư của Lưu Niệm Niệm càng thêm ngo ngoe rục rịch.

- Vậy ta sẽ đi với ngươi.

- Thế sáng mai ta sẽ đến nhà đón ngươi, được không?

- Được.

Khi vừa về đến Lưu phủ, xung quanh là một mảnh im ắng. Bây giờ đã là nửa đêm, những nhà xung quanh đều đã sớm tắt đèn đi ngủ, chỉ còn lại những chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên là còn toả ra chút ánh sáng mỏng manh.

Viên Phượng Hoa dẫn đầu nhảy xuống ngựa, sau đó nàng duỗi tay đón lấy Lưu Niệm Niệm. Chờ ái nhân chuẩn bị bước xuống, Viên Phượng Hoa cố ý hơi hơi hạ thấp tay phải, cho nên Lưu Niệm Niệm mất đà nhào thẳng vào trong lòng ngực của nàng.

Thời điểm tiểu cô nương tìm không thấy chỗ đặt chân nàng liền biết nữ nhân này lại giở tâm tư chơi xấu, chỉ là các nàng sắp xa nhau thì sao nàng nỡ nói nặng lời với đối phương.

Khoá mỹ nhân trong vòng tay, nhịn không được lại hồi tưởng một màn vừa rồi khi các nàng còn ở chỗ ngắm trăng, nụ hôn ướt dầm dề, một chút ngọt ngào xen lẫn một chút bàng hoàng cũng theo đó lén lút ló đầu ra. Rõ ràng ngày mai sẽ còn gặp lại nhưng vẫn như cũ không ngăn được cảm giác lưu luyến không rời.

- Niệm nhi, ta phải đi rồi.

Lưu đại tiểu thư không thể không buông cánh tay của người này ra.

- Hôm nay ngươi vừa trở về lại vội vã đến tìm ta, khẳng định là rất mệt. Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai không cần phải đến đây sớm đâu.

Viên bộ đầu nghe ra trong lời nói của người này có sự quan tâm nhè nhẹ, đôi mắt của nàng vì vậy mà sáng lấp lánh.

- Gần đây ngươi cũng không thoải mái, hãy nhớ nghỉ ngơi thật tốt.

Nói xong lưu luyến buông tay ra, nàng lên ngựa, hướng về phía tiểu cô nương nói:

- Mau vào nhà đi thôi.

Lưu Niệm Niệm nhìn theo bóng dáng kia dần xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nàng không hiểu tâm tư người này như thế nào, chỉ là trong nhà có hai nữ nhi, một người thì đã gả cho nữ nhân. Nếu bản thân cũng giống như vậy, không biết cha mẹ sẽ nghĩ như thế nào, về sau chuyện con nối dõi vẫn là một vấn đề nan giải. Sau này A Trác sinh được nhiều hài tử thì tốt, bằng không người rộng lượng như cha với nương sợ rằng cũng không thể tiếp nhận được việc cả hai nữ nhi trong nhà đều phải gả cho nữ nhân.

Sau này là chuyện của sau này, chỉ là hiện giờ nàng là lần đầu đụng tới chuyện tình cảm, vừa thấy ngọt ngào đồng thời cũng cảm thấy xa lạ và sợ hãi, thậm chí còn tự giác sản sinh ra loại cảm giác lo được lo mất.


Lúc trước khi cha mẹ an bài chuyện gả chồng, loại sợ hãi bây giờ khác xa với thời điểm đó. Nếu hôn sự của nàng do cha mẹ an bài, dù nàng gả vào nhà không tốt, chung quy vẫn là do lệnh của cha mẹ và lời của bà mai mối.

Hiện giờ người là do nàng tự chọn, nhịn không được sẽ có chút thấp thỏm, Viên Phượng Hoa sẽ là phu quân của nàng sao? Nàng ấy sẽ đối xử với mình giống như Sở tỷ tỷ đối với Mộc Đinh Hương, vẫn sẽ luôn tốt như vậy hay sao?

Mà tất cả những điều này, nàng đều không thể hiểu hết.

Thẳng thắng mà nói, nữ nhân mang tên Viên Phượng Hoa này thật sự mang lại cho nàng cảm giác vui sướng, ngay cả khi hôn môi đều mê người như vậy. Nhớ đến lại nhịn không được duỗi tay chạm lên bờ môi, bên trên phảng phất vẫn còn lưu lại nhiệt độ của đối phương.

Đêm đó Lưu Niệm Niệm cứ trằn trọc mãi, đến tận hừng đông mới chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến khi nàng tỉnh lại thì mặt trời đã treo trên cao, rửa mặt chải tóc xong nàng mở cửa bước ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy mẫu thân và Viên Phượng Hoa đang ngồi trong sân trò chuyện với nhau.

Trông thấy nữ nhi nhà mình lúc này mới từ trong tiểu viện ra tới, Quý Vân Nương không hài lòng bèn lên tiếng nhắc nhở.

- Đứa nhỏ này rất thích ngủ nướng, Viên bộ đầu người ta sáng sớm đã đến đây chờ con, uống hết bốn năm bình trà mới thấy con khoan thai tới muộn.

Thú thật Lưu Niệm Niệm chẳng ngủ được bao lâu, đôi mắt có chút hơi sưng, đầu óc thì vẫn còn trong trạng thái hỗn độn. Nàng hắng giọng rồi hướng về phía Quý Vân Nương nói:

- Nàng cũng không phải người ngoài, cứ để nàng chờ đi.

Quý Vân Nương nghe nữ nhi nói vậy vội quay đầu nhìn lướt qua Viên Phượng Hoa, thấy người ta không tức giận mới thoáng yên lòng. Nàng âm thầm đưa ánh mắt không quá nhẹ nhàng để uy hiếp nữ nhi, trách cứ nàng nói năng không biết lựa lời, sợ nàng chọc cho người ta không cao hứng.

Nữ bộ đầu nào đó tất nhiên nhìn ra được Lưu Niệm Niệm vẫn ngủ chưa đủ giấc, sau khi các nàng ngồi lên xe ngựa, Viên Phượng Hoa để Lưu Niệm Niệm nằm lên đùi mình, đôi tay linh hoạt giúp đối phương nhẹ nhàng mát xa phần đầu cùng vùng da phía dưới đôi mắt.

Đại tiểu thư nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác thoải mái nơi phần đầu truyền tới, một bên âm thầm tự hỏi vấn đề tối hôm qua vẫn chưa giải quyết xong. Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nàng mở to mắt ngắm nghía dung nhan của người phía trên.

Có lẽ cùng nữ nhân sinh hoạt cũng không phải là chuyện gì to tát, tưởng tượng cũng chẳng đến nỗi khiến cho người khác bàng hoàng. Đặc biệt đối tượng vẫn là Viên Phượng Hoa, người này ngoài việc săn sóc hết mức lại còn biết thấu hiểu lòng người, vậy bản thân còn muốn mong cầu điều gì hơn nữa đây?

Thời điểm hai người đến trước cửa nhà họ Dung, Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ đích thân ra cửa nghênh đón các nàng. Lưu Niệm Niệm nhìn thoáng qua Mộc Bạch Chỉ, theo quan sát chỉ thấy trên mặt người này mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn chung cũng không phải thập phần thân thiện, nàng có hơi bối rối khẽ nhấp nhấp miệng, hướng về phía người kia gọi hai tiếng nhị tỷ.

Mộc Bạch Chỉ chẳng nói lời nào, chỉ gật đầu xem như hồi đáp.

Bốn người nối đuôi nhau đi thẳng vào bên trong, biết được hai người các nàng là ăn cơm xong mới đến nên Dung Tuyên thẳng thắn mà nói:

- Nếu Niệm Niệm đã muốn đến nhà xưởng nhìn thử, vậy trước tiên chúng ta cứ đến đấy để muội ấy tham quan một lát. Chờ buổi tối trở về chúng ta sẽ cùng nhau dùng cơm, thấy có được không?

Ba người còn lại tất nhiên không có phản đối, Lưu Niệm Niệm nhìn Dung Tuyên bằng ánh mắt sùng bái, nàng tung ta tung tăng đi theo phía sao người mà mình ngưỡng mộ. Chỉ là nàng vô tư không biết hành động này vô tình chọc cho hai người đi phía sau bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Dung gia sở hữu hai khu nhà xưởng có quy mô rất lớn, một cái là cơ ngơi Dung Tuyên thừa hưởng từ thời còn chưa xuất giá, xưởng ấy là do Dung lão thái gia dồn hết tâm huyết dựng lên. Kể từ khi Tần lão gia bá chiếm tài sản của nhà họ Dung, tất cả hàng hoá vận chuyển ra bên ngoài đều xuất phát từ cái xưởng dệt này.

Phân xưởng trước mắt vẫn giữ nguyên công thức dệt vải theo phương pháp cổ truyền, chủ yếu sản xuất hàng dệt gia công từ sợi bông. Bất quá theo nguồn tơ tằm nhập về, nhà xưởng có quy mô sản xuất vải bông rộng lớn đã từ từ thu nhỏ lại.

Nơi chế tạo hàng mới nằm rất gần ngôi nhà của các nàng, quy mô của nhà xưởng mới nếu đem so cùng nhà xưởng cũ thì cũng chẳng kém hơn là bao. Đây là nơi tiến hành gia công tơ tằm thô, đồng thời cũng có công đoạn nhuộm màu và một bộ phận thêu thùa nằm chung ở bên trong.

Lúc này đây các nàng chính là đang đi sang xưởng dệt mới.

Sản nghiệp của nhà họ Lưu chủ yếu đến từ việc buôn bán tạp hóa và kinh doanh tửu lầu. Toàn bộ chuỗi cửa hàng tạp hoá đều lựa mặt tiền để phô mở hình thức buôn bán, tửu lầu lớn nhất bất quá chỉ mới được ba tầng mà thôi.

Giờ nhìn nhà xưởng to lớn trước mắt, ước chừng nơi đây phải to gấp năm sáu lần Lưu phủ cộng lại. Mỗi khu vực trong xưởng đều được phân chia khu vực chỉnh tề, mỗi một khu vực chế tác đều tương ứng với một thẻ bài, vừa đi vừa xem là có thể hiểu ngay. Hơn nữa nơi này còn chuyên dùng để nhập hàng và xuất hàng, phương pháp điều hành phải nói là mười phần linh hoạt.

Công nhân tới lui ngay ngắn trật tự, mỗi một cái xưởng sẽ có một người đảm nhận chức quản sự, chuyên môn quản lý công nhân và thủ hạ của chính mình, không thấy phạm sai lầm chút nào.

Hoàn cảnh trong xưởng quả thật rất tốt, quy hoạch kiến trúc và an bài nhân công cực kỳ hợp lý. Nơi đây nhân công thống nhất mặc phục sức giống nhau, nhìn qua trông rất thư thái.

Hôm nay Lưu Niệm Niệm được mở rộng tầm mắt, trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy gia nghiệp của người này mới chân chính là làm ăn lớn, còn nhà nàng chỉ mở tửu lầu và tiệm tạp hoá, dù có muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng tránh không khỏi vất vả.

Dung Tuyên vừa nhìn liền biết tiểu nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì.

- Việc làm ăn của ngươi thật ra cũng khá tốt mà, nhìn vậy thôi chứ việc kinh doanh của chúng ta vẫn có những mặt tốt và xấu mà người khác không biết. Tỷ như một kiện áo bông hay áo lụa có đôi khi bán ra rất chậm, nhiều người dùng đồ cũ có khi ba bốn năm liền, thậm chí còn có người mặc nó cả đời. Một đời người nhìn chung cũng chỉ gói gọn mấy chục kiện quần áo, chăn gói thì mấy năm mới thay mới một bộ, bởi vậy nhu cầu của mọi người đối với sản phẩm của chúng ta vẫn là hữu hạn.

- Nhưng nhà của ngươi kinh doanh buôn bán lại không hề giống với ta, bởi lẽ con người ngày nào mà chẳng ăn cơm, chỉ cần nhà các ngươi có thể làm ra những món ăn ngon thì khách nhân sẽ kéo tới mỗi ngày. Sản nghiệp nhà ngươi bề ngoài nhìn có vẻ rải rác, kỳ thật là tế thủy trường lưu(*). Vì thế nếu ngươi nhìn sâu xa hơn một chút, ắt hẳn sẽ thấy việc làm ăn của ngươi tốt hơn việc làm ăn của ta rất nhiều.

Lưu Niệm Niệm vừa được nghe giảng giải cũng vừa được tham quan một phen, tức khắc nàng cảm thấy bản thân cùng Dung Tuyên ở giữa không chỉ chênh lệnh một hai điểm, mà có lẽ là một khoảng cách rất xa. Nàng khâm phục nữ nhân này rất nhiều, tinh thần ngược lại có chút ảm đạm, nàng không biết phải mất bao lâu mới có thể tự thân quyết định mọi chuyện, cũng như bày mưu tính kế giống với người đang đứng trước mắt nàng.

Dung Tuyên nhìn đối phương cúi đầu ủ rũ, nàng có đôi chút hoảng hốt, phảng phất dường như quay lại thời điểm lần đầu tiên nàng trông thấy Mộc Bạch Chỉ, dáng vẻ buồn bã pha lẫn một chút ngây ngô, quả thật y hệt.

Điều này làm cho hảo cảm của nàng đối với tiểu cô nương này tăng vọt, nàng thương tiếc nói:

- Không cần uể oải, hiện tại ngươi vẫn còn nhỏ nhưng được phụ thân mang theo rèn luyện. Tin chắc không bao lâu nữa, những gì ngươi làm được so với ta và tỷ tỷ của ngươi gọp lại còn tốt hơn mấy lần.

Thanh âm mềm nhẹ, ngôn ngữ khẩn thiết, nghe vào tai tựa hồ đối phương đã xem nàng như người một nhà.

Tiểu cô nương nhìn nữ nhân đoan trang hào phóng trước mặt, rốt cuộc nàng đã biết vì cái gì mà Mộc Bạch Chỉ lại thích người này.


Tại thời điểm nàng hơi chút thất thần, bên tai lại vang lên thanh âm của đối phương.

- Bên kia chính là phường thêu do tỷ tỷ của ngươi phụ trách, có muốn qua đó xem thử hay không?

Mộc Bạch Chỉ phụ trách? Lưu Niệm Niệm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói:

- Có chứ.

Mộc Bạch Chỉ gần đây hay sang phân xưởng bên này giám sát, ban nãy bởi vì phường nhuộm phía bên kia xảy ra một chút vấn đề nên nàng đã chạy sang đó để xử lí, chờ nàng giải quyết xong thì mấy người kia không biết đã chạy đi đâu. Nơi này rộng lớn lại phức tạp, hết cách nàng đành phải quay lại phường thêu xem thử bọn họ có đến đó hay không.

Phường thêu còn phân ra vài bộ phận nhỏ, nơi này tập trung những nữ nhân có tay nghề tốt. Trước mặt là một hành lang dài, trên hành lang chất đống thành phẩm dùng để triển lãm, thuận tiện cho khách mua quan sát khi đến tham quan xưởng dệt.

Hành lang dài im ắng, khi Mộc Bạch Chỉ đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy ở cuối dãy hành lang có bóng người, cái bóng ấy đứng trước tấm vải thêu hình bươm bướm thật lớn, mãi không nhúc nhích.

Người nọ vẫn còn để kiểu tóc của nữ nhi chưa xuất giá, dáng người yểu điệu có hơi hướng mang theo một chút tính khí trẻ con.

Mộc Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở dài, cất bước đi về phía trước.

- Thích sao?

Lưu Niệm Niệm được Dung Tuyên đưa tới phường thêu, thấy đối phương có việc vội nàng bèn tự mình đi dạo trên dãy hành lang dài ngoằn này. Hai bên vách tường treo đầy những tấm vải được thêu thủ công, nàng bị sự đặc biệt và tinh vi trên từng tác phẩm thuyết phục. Thứ khiến nàng chú ý nhất chính là một bức ngàn điệp say hoa thật lớn treo gần cuối hành lang, tấm vải này sinh động như thật, căn bản khiến người ta không thể dời bước chân.

Khi nàng còn đang đắm chìm trong ý cảnh mà tấm vải thêu mang lại, bên tai đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến nàng hoảng sợ.

Quay đầu nhìn lại hoá ra người đến là Mộc Bạch Chỉ, khoảnh khắc này nàng vẫn còn đắm chìm giữa những hình ảnh bên trên tấm vải, chấn động đến nỗi đôi mắt của nàng cũng mông lung theo. Dù đầu óc vẫn chưa tỉnh táo nhưng nàng vẫn ý thức được người trước mặt là tỷ tỷ có huyết mạch tương đồng với mình, cứ thế nàng mở miệng gọi một tiếng trong trạng thái mơ mơ màng màng:

- Tỷ.

Mộc Bạch Chỉ cả người lạnh lẽo, khí tức âm trầm của nàng cũng bị tiếng gọi ngốc ngốc đáng yêu này làm cho mềm nhũn.

Tiểu cô nương đâu có làm gì sai, chính mình không nên vì đám người nhà họ Mộc mà tỏ thái độ giận chó đánh mèo với nàng.

Hơn nữa vừa rồi nhìn thấy bóng dáng hiu quạnh của tiểu cô nương đứng trên hành lang, chẳng hiểu vì sao thế nhưng nàng lại có thể tìm được cảm giác cô độc giống hệt với mình từ trên người đối phương.

Rõ ràng các nàng vẫn chảy cùng một dòng máu đấy thôi.

Nhớ tới những tháng ngày còn ở thôn Phù Dung, bởi vì nàng yêu thương muội muội nên mới không đành lòng nhìn Mộc Đinh Hương bị cha mẹ ngược đãi, dù sợ hãi vẫn mang muội ấy đi trốn.

Giờ người đứng trước mặt cũng là muội muội của nàng, Mộc Bạch Chỉ áy náy thật sâu vì lúc trước đã bày tỏ thái độ xa cách, nàng tiến lên một bước, vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu đối phương.

- Ngoan......

Lưu Niệm Niệm được đối phương chạm vào đỉnh đầu, mất một lúc lâu nàng mới phục hồi tinh thần lại. Nhận ra Mộc Bạch Chỉ đang vuốt đầu mình, vả lại hiếm khi nàng nhìn thấy ánh mắt kia nhu hoà như lúc này.

Đột nhiên cảm thấy một trận ủy khuất, rõ ràng chính mình cùng người này có quan hệ huyết thống, hơn nữa hai người còn là tỷ muội thân sinh nhưng cố tình mỗi lần gặp mặt người này luôn tỏ thái độ không nóng không lạnh, thậm chí còn xem nàng là người xa lạ. Nàng không cam lòng, bĩu môi hừ một tiếng thật lớn.

Mộc Bạch Chỉ thấy bộ dáng này trái lại càng cảm thấy vui vẻ. Trước kia Mộc Đinh Hương là đứa trẻ chịu cực chịu khổ mà lớn lên, hơn nữa còn bị đôi vợ chồng kia ngược đãi thành ra nó trưởng thành từ sớm, đồng thời cũng rất là mẫn cảm. Bình thường lúc nào nó cũng thấy bất an, dẫu vậy vẫn có chút tính cách quật cường, hài tử ấy rất ít khi ở trước mặt nàng có loại biểu tình hồ nháo này. Hôm nay thấy được, cõi lòng không khỏi trở nên mềm nhũn.

- Tức giận rồi?

- Dù sao chuyện của ta cũng không liên quan đến ngươi.!

Một lần nữa Lưu Niệm Niệm vờ như không thấy người này, ánh mắt lơ đãng ngó sang chỗ khác.

- Sao lại không liên quan? Ngươi là muội muội của ta, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta.

Hiếm khi Mộc Bạch Chỉ nói chuyện ôn nhu như thế này.

- Ngươi chưa từng xem ta là muội muội của ngươi.

Nguyên bản Lưu Niệm Niệm chỉ muốn lên án một chút, chỉ là càng nói càng cảm thấy ủy khuất, cuối cùng nhịn không được hốc mắt trở nên đỏ bừng.

Bình thường Mộc nhị tiểu thư chỉ toàn tiếp xúc với Dung Tuyên, người nọ ở ngoài đường thì bày ra dáng vẻ đoan trang quý khí, nhưng khi về nhà lại hoá thân thành người thích ăn dấm, vừa có tính chiếm hữu đồng dạng cũng vừa thích trêu ghẹo nàng. Thường ngày nàng đi theo Dung Tuyên với cường độ rất cao, ít khi được nhìn thấy người kia bày ra dáng vẻ trẻ con giống như Lưu Niệm Niệm lúc này, thành thử bấy giờ nàng mới có chút luống cuống tay chân.

- Là ta không tốt, ngươi đừng để ở trong lòng.

Lưu Niệm Niệm dời mắt nhìn thoáng qua Mộc Bạch Chỉ, bắt gặp đối phương luống cuống tay chân lại khiến nàng nhớ tới những chuyện trước kia nữ nhân này phải chịu đựng, nàng hít hít cái mũi, mở miệng hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào?

Mộc Bạch Chỉ cười khẽ một tiếng, thoải mái đối đáp:


- Ta còn có thể thế nào, tất nhiên là muốn cùng ngươi trở nên thân thiết.

- Vậy về sau ngươi còn muốn tránh mặt ta nữa không?

- Sẽ không!! Lần sau nếu ta nhìn thấy ngươi, nhất định ta sẽ đưa ngươi đi cùng với ta.

Lúc này Lưu Niệm Niệm vẫn chưa thôi khó tính, cau mũi hừ thêm một cái nữa.

- Vậy cũng coi như tạm chấp nhận được.

Theo một tiếng oán giận này, mối quan hệ băng tuyết giữa hai tỷ muội mới xem như được hòa tan không ít.

Mộc Bạch Chỉ đứng ở phía sau, nàng vỗ nhẹ lên bả vai của Lưu Niệm Niệm, dịu dàng hỏi:

- Thích tấm vải thêu này sao? Nếu thích thì ta liền tặng nó cho ngươi.

Lưu Niệm Niệm có chút nghi hoặc mà nhìn lại nữ nhân đang đứng phía sau lưng nàng.

- Đây là do ngươi thêu?

- Đúng vậy, phải mất nửa năm mới hoàn thành. Thế nào, thấy nó đẹp không?

Lưu Niệm Niệm gật đầu như gà mổ thóc, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái.

- Tỷ, ngươi thật là lợi hại.

- Quá khen, lúc trước cứ cách hai ba ngày là ta lại phát bệnh, ta dùng việc thêu thùa như một biện pháp chữa bệnh, tấm vải này chính là được hoàn thành vào thời điểm đó, sau này mới đưa đến đây trưng bày.

Giờ đây khi nói đến chuyện này, tâm thế của Mộc Bạch Chỉ tràn đầy sự thoải mái.

Tuy rằng chuyện Mộc Bạch Chỉ kể ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng nàng biết rõ ẩn đằng sau bức tranh thêu đặc sắc này phải tốn rất nhiều công phu và tinh lực, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

- Tấm vải này thêu đẹp như vậy ta không cần đâu, tốt nhất cứ lưu lại làm vật chí bảo trấn giữ nơi này. Về phần ta, ngươi tùy tiện thêu cho ta tấm khác là tốt rồi.

- Hắc, muội muội ta muốn sao có thể tùy tiện mà thêu một tấm. Nếu ngươi không lấy tấm vải này chi bằng ta thêu cho ngươi một bức hình khác, ngươi có thể tùy ý an bài hình thêu theo sở thích của ngươi.

Bấy giờ Lưu Niệm Niệm mới gật đầu đồng ý.

Lại nghe Mộc Bạch Chỉ nói tiếp:

- Đi thôi, chúng ta đi tìm tẩu tử của ngươi.

Lưu đại tiểu thư nghe vậy thì vui vẻ hỏi:

- Vì sao không phải là tỷ phu?

Mộc Bạch Chỉ lắc lắc cái đầu, nàng tinh nghịch hỏi vặn lại tiểu cô nương bên cạnh.

- Ngươi cảm thấy ta giống với Hương nhi sao? Bộ ta trông giống dạng người chỉ có thể nằm dưới lắm hả?

Nói xong, Mộc Bạch Chỉ càn rỡ cười hề hề, nàng đùa dai thò đầu qua trêu ghẹo đối phương.

- Bất quá ta cảm thấy ngươi cùng Hương nhi cũng không sai biệt lắm, Viên bộ đầu và Sở Ngu đều từng tham gia quân ngũ. Hiện tại một người thì giết heo còn người kia làm bộ đầu, xem ra đời này hai người các ngươi sợ rằng không thể xoay chuyển vận mệnh nằm dưới nha.

Lưu Niệm Niệm vừa nghe liền biết người này đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên đỏ bừng. Hiện tại nàng cùng Viên Phượng Hoa còn chưa đâu vào đâu cả, vậy mà người này dám lấy ra nói hưu nói vượn, từ xấu hổ chuyển thành tức giận, nàng cắn môi đuổi theo muốn đấm cho người kia vài cái bõ ghét.

Từ trước đến nay Mộc Bạch Chỉ ở trước mặt người quen tính tình ít nhiều đã được thu liễm, hiện giờ nàng dần dà thoát khỏi vận mệnh và vượt qua được bóng ma của quá khứ, hậu quả là cả người cũng theo đó trở nên thoải mái hơn. Giờ nàng đang vừa chạy vừa cười đùa với vị muội muội mà nàng vừa mới nhận lại cách đây mấy khắc.

- Các ngươi có nắm tay chưa, có thân mật qua hay chưa....?

Lưu đại tiểu thư bị nàng trêu chọc, muốn đuổi cũng đuổi không kịp nàng, đứa nhỏ ấy tức đến nỗi sắp khóc luôn rồi.

Ở phía xa xa, Dung Tuyên và Viên Phượng Hoa vừa vặn đi tới. Thấy một màn này, hai người ăn ý đưa mắt nhìn nhau.

Những ngày gần đây Dung Tuyên để ý thấy Mộc Bạch Chỉ càng ngày càng trở nên hoạt bát, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng không ít.

Mắt thấy các nàng càng chạy càng xa, lúc này nàng mới lên tiếng gọi hai người kia trở vào.

- Chỉ nhỉ đừng chạy nữa, về nhà ăn cơm thôi.

Hai người kia thở hồng hộc chạy về hướng nàng và Phượng Hoa đang đứng, đợi các nàng đến gần, Dung Tuyên duỗi tay sờ soạn đầu của Mộc Bạch Chỉ một phen. Quả nhiên không ngoài dự kiến, trên tay thấm đẫm mồ hôi.

Nàng từ bên hông lấy ra một chiếc khăn tay, tinh tế giúp ái nhân chà lau những giọt mồ hôi vương trên khuôn mặt. Bất quá tay nàng làm thì cứ làm, miệng lải nhải thì cứ lải nhải.

- Thân thể ngươi không tốt còn dễ chảy mồ hôi, xem hạt nào hạt nấy to như hạt đậu. Chẳng may chứng đau đầu lại tái phát, đến lúc đó xem ngươi khóc thế nào.

Mộc Bạch Chỉ nghiên đầu hưởng thụ nàng săn sóc, cười hì hì nói:

- Gần đây đã đỡ hơn trước rất nhiều, từ đầu tháng này cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy đau đầu.

Nói xong bèn hướng về phía Lưu nha đầu làm mặt quỷ, tựa hồ muốn kêu nàng gọi người kia một tiếng.

Lưu Niệm Niệm chần chừ một chút, lát sau mới cẩn thận hô một tiếng tẩu tử.

Dung Tuyên gả cho Tần Quý lâu như vậy, có dạng xưng hô nào mà nàng chưa từng nghe qua đâu, nhưng chẳng biết vì sao khi nghe muội muội của Mộc Bạch Chỉ xưng hô như vậy nàng lại đỏ mặt.


Rốt cuộc nàng vẫn lên tiếng trong khi khuôn mặt còn đỏ bừng bừng.

Mặt khác bên kia có một người thấy sung sướng, người còn lại thấy cực kỳ hâm mộ.

- Đi thôi, về nhà ăn cơm. Nếu còn muốn nhìn, hôm nào đó tỷ ngươi lại mang ngươi đến đây nhìn thêm lần nữa.

Lưu Niệm Niệm cảm giác được hiện giờ mối quan hệ giữa nàng và Dung Tuyên lại gần hơn một chút, trong lòng càng thêm cao hứng dị thường. Nàng hồn nhiên kéo cánh tay của Dung Tuyên, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kích động.

Mộc Bạch Chỉ thấy thế, nghiêng người ghé sát bên tai của tiểu cô nương đểthầm thì mấy câu.

- Ngươi không thể vẫn luôn quây quanh tẩu tử của ngươi, bằng không ta sẽ ghen, Viên bộ đầu cũng sẽ ghen.

Tiểu cô nương theo bản năng quay đầu nhìn về hướng mà Viên Phượng Hoa đang đứng, chỉ thấy ánh mắt người nọ từ đầu tới cuối vẫn luôn khoá chặt trên người của nàng. Thoạt nhìn không đoán ra được cao hứng hay là không cao hứng, nhưng nhìn nàng ấy bộ dáng đáng thương vô cùng, nàng biết bản thân không nên vắng vẻ người ta lâu như vậy. Sau cùng nàng vẫn buông tay Dung Tuyên ra, yêu kiều chạy đến bên cạnh Viên Phượng Hoa, ngọt ngào gọi hai tiếng Viên tỷ tỷ hòng lấy lòng.

Mộc Bạch Chỉ đứng bên này thấy vậy bèn cười nói:

- Được rồi!!. Ngươi mang Viên tỷ tỷ của ngươi, ta mang Dung tỷ tỷ của ta, có thể xuất phát được rồi ha?

Lưu đại tiểu thư bị trêu chọc như vậy, tức khắc khuôn mặt xuất hiện cảm giác khô nóng, vốn dĩ tính tình nàng trẻ con đương nhiên không muốn chịu thua dễ dàng như vậy được. Để hơn thua nàng nhanh chóng dựa vào Viên Phượng Hoa thật gần, sau đó vươn tay ôm lấy bả vai của đối phương, quay đầu hướng về phía Mộc Bạch Chỉ trừng mắt một cái.

- Đừng tưởng rằng ngươi là tỷ tỷ của nàng thì liền có thể tùy tiện khi dễ nàng!

Mộc Bạch Chỉ chẳng những không sợ mà trái lại càng cười vui vẻ hơn.

- Này còn chưa rước qua cửa đã vội vàng sủng người của mình. Viên bộ đầu ngươi phải biết rằng Niệm nhi chính là muội muội của ta. Ngươi muốn cùng nàng ở bên nhau thì cần phải qua được cửa của ta đó nha...

Tức khắc nữ bộ đầu ngây ngẩn cả người, nàng ngẫm nghĩ thì thấy người này nói cũng có lý.

Dung Tuyên đứng bên cạnh nắm lấy bàn tay của Mộc Bạch Chỉ vuốt ve mấy cái, sau đó quay đầu nói với Viên Phượng Hoa:

- Đừng nghe nàng nói hưu nói vượn, chúng ta trở về ăn cơm thôi.

Đến tận lúc này Viên Phượng Hoa mới nhớ tới bản thân còn có vương bài mang tên Dung Tuyên, nháy mắt nàng lại biến về dáng vẻ vui mừng rạo rực.

Buổi tối bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau, nhìn một bàn lớn tràn đầy đồ ăn, Lưu Niệm Niệm nhịn không được nói:

- Nhiều đồ ăn như vậy lại chỉ có bốn người chúng ta ăn, nếu Đinh Hương và Sở tỷ tỷ cũng có mặt ở đây thì tốt biết mấy....

Hiện giờ Đinh Hương và Sở Ngu chỉ hận không thể hoà làm một, tất cả những người ở đây nhìn vào đều thấy hâm mộ. Nghe Niệm Niệm bỗng nhiên nhắc đến hai người kia, mọi người trên bàn cơm cũng thấy có chút đáng tiếc.

- Chờ có thời gian chúng ta lại đến nhà các nàng chơi, đến lúc đó có thể tụ hợp một phen. Đừng nói tới các nàng nữa được không, càng nhắc ta càng thấy nhớ Trúc Nhi a.

Chủ đề vừa chuyển sang Trúc Nhi mọi người liền như chạm phải mạch nói, mạnh ai nấy khen tiểu hài tử kia không dứt miệng, hận không thể lập tức chạy tới Sở gia đem Trúc Nhi trộm về, giấu đi chiếm làm của riêng.

Mà ở thôn Phù Dung phía xa xa, Trúc Nhi ngồi chơi khi không tự dưng hắt xì hai cái thật lớn, Mộc Đinh Hương xoay người tiếp tục cho heo ăn, nhìn mấy con heo bị tiếng hắt xì của Trúc Nhi doạ cho sợ hãi, nàng có chút dở khóc dở cười.

- Trúc Nhi có biết vì sao con lại hắt xì hay không?

- Con không biết.

Trúc Nhi thật thà lắc đầu.

- Bởi vì có người nhắc đến con cho nên con mới bị hắt xì.

Trúc Nhi vừa nghe lập tức lắc đầu phản đối.

- Con khẳng định mẫu thân nói không đúng.

- Nói như vậy, Trúc Nhi nhà chúng ta biết cách giải thích khác sao?

- Nếu có người nhớ con thì con liền hắt xì, vậy lỡ như bà cố ngoại nhớ Trúc Nhi, ông ngoại và bà ngoại nhớ Trúc Nhi, còn có dì cả, dì hai, dì ba, Tiểu Mộc biểu cữu, A Trác cữu cữu....... Mẫu thân, Trúc Nhi hắt xì không nổi đâu nha.

Tức khắc Mộc Đinh Hương phát hiện hài tử càng ngày càng lớn, bây giờ cũng không thể lừa gạt được nữa, nàng có chút xấu hổ, dịu dàng nói:

- Có lẽ là mẫu thân nghĩ sai rồi, chờ Sở Ngu trở về, chúng ta tìm nàng ấy hỏi thử nhé.

Vừa mới dứt lời chính nàng cũng đánh một cái hắt xì, mà lúc này Sở Ngu cũng vừa vặn xuất hiện trước cửa nhà.

Nhìn hai mẹ con ở kia cho heo ăn, Sở Ngu tự nhiên đi tới tiếp nhận cái thùng gỗ trên tay của Mộc Đinh Hương, ngọt ngào nói tình thoại.

- Hương nhi, mới đi ra ngoài một lát mà ta đã thấy rất nhớ nàng a.

Trúc Nhi nãy giờ đứng ở một bên, nghe Sở Ngu nói vậy bèn vội vàng lên tiếng hỏi:

- Vậy người có nhớ con hay không?

Sở Ngu sửng sốt một chút, hoang mang nên chưa mở miệng đáp lời.

Trúc Nhi hừ một tiếng thật lớn, tức giận lắc mông rời đi. Nó đi được một quãng, chỉ nghe âm thanh đáng yêu vọng lại:

- Ta đây liền biết người hại ta vừa đánh hắt xì hai cái nhất định là cây hoa nhỏ.

(*)Tế thủy trường lưu: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nó là một ẩn dụ của việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm, để không thiếu khi sử dụng. Nó cũng là một phép ẩn dụ về việc làm từng chút một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch lâu dài. Cũng đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài, tích cóp từng chú một thành dòng sông hay biển cả.

Chương sau chấn động lắm mấy ní ơi, trễ nhất là mai mình đăng

Bình Luận (0)
Comment