Nữ Giáo

Chương 137

Cô gái bị Cố Minh Đống kéo đi chính là Long Thất.

Cô ta mới từ trường cấp hai Mẫn Nam thi vào đây, thành tích môn xã hội đứng thứ nhất, được xếp vào lớp chọn, có một người anh trai tên là Long Tín Nghĩa, không biết có phải là chạy điểm hay không mà đứng gần bét trường, học chung lớp với Cố Minh Đống. Học sinh phụ trách đọc diễn văn khai mạc khoá huấn luyện có hai người, một là tôi, hai là Long Thất.

Bắc Phiên là trường trọng điểm, phần lớn học sinh trong trường đều được tuyển thẳng từ trường cấp Hai liên thông, chỉ có khoảng 20% là học sinh trường ngoài. Mà tốc độ “kéo bè kéo cánh” của 80% số học sinh còn lại đã sớm vượt qua tốc độ của một cơn giông ập đến trong một buổi chiều mùa hè. Vì thế, tôi chẳng mất quá nhiều công sức đã nghe ngóng được lai lịch của cô ta. Trong căn phòng ký túc xá chật hẹp ngập tràn mùi thơm của sữa tắm, chiếc áo phông quân sự ướt sũng được treo vắt vẻo trên thành giường, các cô gái cầm khăn lau tóc đi qua đi lại trong không gian còn chưa đến 10 mét vuông. Bọn họ vui vẻ nói cười, mấy nữ sinh phòng bên cạnh đang ngồi trên giường tôi trao đổi tài khoản mạng xã hội với nhau, đã thế còn bắt đầu thảo luận về điều kiện sống thậm tệ ở nơi đây. Cũng chẳng hiểu tại sao bọn họ đều rất thích bắt chuyện với tôi. Kỳ thực, tôi không muốn quan tâm đến những chuyện vụn vặt hàng ngày của đám người này, cũng không muốn lượng “follow” trên trang cá nhân của mình vượt ngưỡng một trăm. Tôi giả vờ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ một cách nhập tâm, nhưng tay lại âm thầm giấu điện thoại của mình xuống dưới gối, nên những nữ sinh tiếp theo cũng ngại ngùng không nhắc đến tôi. Dần dà không còn chuyện gì để nói, sự hào hứng lúc ban đầu đã bị dập tắt theo từng đợt không khí lạnh phả ra từ điều hoà. Sau một thoáng im ắng, sự nhiệt huyết lại được khơi dậy bởi một chủ đề hết sức thầm kín của tuổi trẻ.

Có người nhắc đến cậu ấy.

Hỏi cậu ấy tên là gì.

“Nam sinh của lớp chúng ta rất cao thì phải, hình như còn có một người trông rất được.”

“Mình biết, mình biết. Có phải cậu đang nhắc tới cái người mà mình đang nghĩ không?”

“Cậu nghĩ đến người nào?”

“Thì cậu nói trước đi.”

“Thì cái người đó đó.”

“Đúng rồi, chính là cái người mà cậu nói đó.”

“Ha ha, cậu nói đi mà.”

……

Trong lúc các cô gái đang bàn tán về cậu ấy, tôi cúi đầu gấp quần áo.

Tôi hiểu quá rõ bản lĩnh của cậu ấy, cũng quen với việc tên tuổi của cậu ấy được các cô gái dùng thanh âm ngọt ngào ngậm trong miệng. Tôi không hẳn là ghét những tình huống như thế này, thậm chí còn có chút đắm chìm trong đó. Tôi thích ở trong đám đông, im lặng nghe bọn họ thảo luận về “cậu ấy của tôi”, cũng rất hưởng thụ cái cảm giác khoan khoái ở trong lòng. Mãi cho đến khi Thi Nhiễm gọi tôi, hỏi tôi lát nữa có ăn trưa cùng với Cận Dịch Khẳng hay không thì mấy nữ sinh trong phòng mới quay đầu nhìn tôi.

Cảm giác khoan khoái xen lẫn lòng hư vinh một cách phù phiếm đã được đẩy lên đến đỉnh điểm.

Thi Nhiễm là “cạ cứng” của tôi, ăn nói luôn rất bộc trực.

Để giảm bớt sự bối rối trong phòng, tôi bèn lảng sang chuyện khác, khen cô gái lúc đọc diễn văn với tôi rất xinh đẹp, hỏi cô bạn đó có ở chung phòng với chúng tôi hay không?

Dứt lời, người đó liền xuất hiện.

Cô ta vừa tắm rửa xong, đang cầm một cái chậu đựng đầy đồ dùng cá nhân và một chiếc khăn tắm được vắt trên tay bước vào phòng. Mái tóc còn ướt, trông rất gầy, cũng trắng đến phát sáng, cánh tay nhỏ nhắn giấu bên dưới chiếc áo xanh quân sự. Đường nét trên khuôn mặt tinh tế đến độ không giống với đám bạn bè cùng trang lứa. Song, mọi người trong phòng còn chưa kịp đánh giá cô ta thì cô ta đã lưu loát dùng ngón tay gõ vào cửa, rồi đưa mắt ra hiệu: “Sĩ quan sắp tới thu điện thoại đấy.”

Một câu nói có tính công phá rất cao. Căn phòng vốn đang ồn ào thoáng cái đã trở nên lặng ngắt. Những người đứng vây quanh tôi cũng lặng lẽ tản ra bốn phía, người thì đi gấp gọn chăn gối, người thì ba chân bốn cẳng chạy về phòng. Cô ta bước nhanh đến chiếc giường bên cạnh. Tôi cất tiếng chào hỏi, giới thiệu tên tôi là Bạch Ngải Đình. Cô ta cất một chiếc điện thoại cũ kiểu dáng lỗi thời vào trong bịch băng vệ sinh, rồi móc một cái mới từ trong túi ra, sau đó mới ngẩng đầu lên, đáp: “Mình tên là Long Thất.”

Cô ta còn nở nụ cười với tôi.

Nói thật lòng, trước khi cô ta trở thành một con điếm, tôi nghĩ mình có thể làm bạn với cô ta.

Giờ ăn trưa, tôi với cô ta ngồi cùng bàn, còn có bảy, tám nữ sinh khác nữa. Bọn họ đang càm ràm về những chuyện vô bổ. Thi Nhiễm rất hay bắt chuyện với Long Thất, cô ta mặc dù không tích cực hưởng ứng nhưng vẫn đáp lại theo phép lịch sự. Trong suốt bữa ăn, cô ta chỉ chuyên tâm sắn miếng thịt viên kho tàu ở trong đĩa. Tóc của cô ta rất dài, cũng rất lâu khô. Do sĩ quan không có ở đây nên cô ta không buộc tóc lên, chỉ vén ra sau tai.

Có người tò mò về mối quan hệ của cô ta và Cố Minh Đống. Bấy giờ, cô ta mới nghiêng đầu, nói không thân với cậu ta.

“Vậy tại sao cậu ta lại kéo cậu chạy?”

Cô ta nhún vai.

Tôi hỏi Thi Nhiễm rằng môn ngoại ngữ của học kỳ mới được chọn những thứ tiếng nào. Cô ta cũng thuận thế tạm dừng chủ đề liên quan đến Cố Minh Đống lại, rồi tự nhiên cúi đầu múc canh. Thế nhưng, Thi Nhiễm đột nhiên vẫy tay về phía cửa nhà ăn, sau đó nắm lấy tay tôi và tay Long Thất: “Chồng của hai cậu đến rồi kìa.”

Có những lúc, cái miệng của Thi Nhiễm rất biết cách chiều lòng người.

Lúc Long Thất quay đầu lại thì tôi đã cúi gằm mặt xuống. Bởi vì bóng dáng của Cận Dịch Khẳng lúc bước vào nhà ăn đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi. Cố Minh Đống đi bên cạnh cậu ấy, mồm mép không những liến thoắng mà tay chân cũng không ngừng vung vẩy. Cận Dịch Khẳng đút tay trong túi quần, chỉ nghe chứ không đáp lời. Bọn họ thành công giấu kín chuyện “phòng cháy”, nhà trường không có cách nào tìm ra kẻ đầu têu là hai người họ. Nhưng tôi vẫn sợ Cố Minh Đống lại gây hoạ, nên ngay lập tức ngẩng đầu lên. Thi Nhiễm ra sức vẫy tay về phía đó, cậu ấy vốn định nói chuyện với Tưởng Bẩm ở phía sau, cũng tình cờ nhìn về phía này.

“Này, cậu đừng nói như vậy mà.” Long Thất đáp.

Nhưng Thi Nhiễm vẫn bỏ ngoài tai, đẩy tay cô ta: “Mau nhìn kìa, chồng cậu đang nhìn cậu đấy.”

Đúng là Cố Minh Đống đang dõi mắt nhìn theo Cận Dịch Khẳng, trông về phía này, sau khi nhận ra Long Thất, cậu ta bước nhanh qua người Cận Dịch Khẳng.

Mà lúc Cận Dịch Khẳng chuyển hướng đi về phía này, tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch. Quạt trần phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt” khi quay, học sinh ở các bàn khác cũng nhìn Cận Dịch Khẳng, rồi lại nhìn tôi. Gáy của tôi nóng rực, còn Long Thất vẫn đang nói chuyện: “Tôi không thân với cậu ta. Cậu đừng nói như vậy nữa.”

“Không thân mà cậu ta lại kéo cậu à?”

“Nếu tôi gọi người phụ trách chia cơm ở trong căng tin vừa cho cậu thêm một miếng thịt là chồng cậu thì cậu có vui không?”

Tôi liếc mắt nhìn Long Thất.

Thi Nhiễm cũng nhìn cô ta, sau đó đánh mắt về phía tôi. Cô ấy đang nghĩ gì có lẽ ai cũng hiểu. Thi Nhiễm liền mở miệng đáp trả lại Long Thất: “Đùa thôi mà… Cậu đâu cần phải nói tôi như vậy chứ?”

“Phải đặt mình vào vị trí của tôi thì cậu mới hiểu được.”

“Long Thất, Thi Nhiễm chỉ nói đùa thôi.” Tôi nói.

“Đúng thế. Tôi cũng gọi Cận Dịch Khẳng là chồng của Ngải Đình mà, cậu ấy cũng đâu có phản ứng dữ dội như cậu chứ.”

“Cậu nói nhỏ thôi.” Tôi đụng khuỷu tay vào người Thi Nhiễm, nhắc nhở.

Ở đây vừa khéo còn thừa hai chỗ trống, Cận Dịch Khẳng kéo một cái ghế ngồi ở phía đối diện, chân ghế cọ trên mặt đất tạo ra tiếng ồn. Cậu ấy vừa ngồi xuống liền nói: “Sĩ quan ở phía sau.”

Thi Nhiễm lập tức cất điện thoại đi, Long Thất bắt đầu buộc lại tóc. Cô ta không muốn làm quen với Cận Dịch Khẳng, lại càng không muốn để ý đến Cố Minh Đống. Cố Minh Đống tiến tới vỗ vào vai của cô ta, cô ta liền nhích người sang bên cạnh. Tôi thấy Cận Dịch Khẳng không quan tâm đến cô ta cho lắm, liền mở lời hỏi cậu ấy đã ăn cơm chưa, đúng lúc đó, chun cột tóc của Long Thất đứt phựt một cái.

Cậu ấy còn chưa kịp trả lời, mắt cũng chưa kịp nhìn về phía tôi đã bị một đoạn dây thun văng trúng mí mắt. Cận Dịch Khẳng tức thì cúi đầu xuống theo phản xạ. Chân ghế theo quán tính bị đẩy mạnh, tạo ra một tiếng “két” chói tai. Những người xung quanh nghe thấy vậy thì lập tức nhìn sang đây, Long Thất cũng quay đầu lại. Tôi đứng bật dậy, nhưng tay không biết đặt ở chỗ nào.

Tên Cố Minh Đống chết bằm và Tưởng Bẩm đều phá lên cười. Long Thất phản ứng nhanh, nói liền ba tiếng xin lỗi. Nhưng Cận Dịch Khẳng không rảnh để để ý đến nó, có lẽ là do quá đau nên chưa lấy lại được tinh thần. Cậu ấy đè khuỷu tay lên đầu gối, ôm lấy đầu, phải một lúc sau mới ngẩng đầu lên được, vùng quanh mắt đã đỏ lên một cục. Lúc tôi đang mải suy nghĩ có nên đến nhà ăn lấy trứng gà luộc hay là bịch đá hay không thì Long Thất đã bị sĩ quan phát hiện ra “dáng vẻ không chỉnh tề”. Ông ấy hét lên một tiếng, cô ta liền đưa quả trứng còn chưa kịp ăn cho tôi, sau đó đi theo sĩ quan tiếp nhận giáo huấn. Lúc Cận Dịch Khẳng nhìn lên đã không thấy người đâu. Cậu ấy ngoái đầu nhìn theo bóng lưng của cô ta, sau đó hít vào một hơi, tiếp tục xoa mắt. Tôi đưa cho cậu ấy một ít khăn giấy. Cố Minh Đống ngồi xuống, còn chê cậu ấy chưa đủ thảm hay sao mà đổ thêm dầu vào lửa: “Cô gái mà tôi đang theo đuổi rất hăng hái đúng không?”

“Cậu đừng nói nữa có được không.” Tôi đáp.

Cố Minh Đống liếc tôi một cái, rồi không nói gì nữa.

Song, Cận Dịch Khẳng cũng chẳng coi đó là chuyện to tát.

Cậu ấy cũng mặc kệ vết sưng ở mí mắt, chưa đầy hai phút sau đã ngồi kể cho Tưởng Bẩm nghe những trò đùa mà tôi nghe không hiểu, cơn đau dường như đã biến mất. Đã thế, cậu ấy còn cảm thấy vết sẹo đó rất ngầu, hỏi Cố Minh Đống có ngưỡng mộ mình hay không, có muốn làm một cái giống như vậy cho cậu ta hay không. Phải mười phút sau, cậu ấy mới nhìn về phía tôi sau khi được Tưởng Bẩm nhắc nhở rằng tôi không nói năng gì nãy giờ, hỏi tôi có uống trà sữa không. Khoá huấn luyện mặc dù khổ cực, nhưng giữa trưa vẫn có đầy người đứng xếp hàng trong cửa hàng tiện lợi để mua một cốc trà sữa mát lạnh. Đáy cốc nhỏ nước tong tong, tôi ngồi trên chiếc ghế dài với Thi Nhiễm bên dưới điều hoà. Ống hút nhựa cắm xuyên qua lớp màng bọc kêu “phốc” một tiếng. Thi Nhiễm hỏi tôi một cốc trà sữa có thể khiến tôi vui vẻ được bao lâu.

“Có gì đâu.” Tôi chống cằm, nhìn Cận Dịch Khẳng đang mua nước tăng lực không chớp mắt: “Cậu ấy hay mua cho mình lắm.”

Trên quầy còn có một túi ni lông đựng mấy cốc trà sữa. Cậu ấy mua cho các nữ sinh ở chung ký túc xá với tôi mỗi người một ly. Tưởng Bẩm và Cố Minh Đống lượn qua lượn lại trong cửa hàng, mỗi người ngậm một que kem, còn trong lòng thì ôm một đống loại đồ ăn vặt linh tinh. Họ tranh thủ lúc Cận Dịch Khẳng đang thanh toán mà ném chúng lên quầy. Trên mặt ai nấy cũng nở một nụ cười nịnh hót. Cậu ấy liếc mắt nhìn hai người đó một cái, rồi cũng chẳng nói gì. Nhân viên nhanh chóng quét mã tính tiền.

“Trời đất ơi, mặt dày đến thế là cùng.” Thi Nhiễm buông lời oán thán.

Còn tôi chỉ cười trừ.

Trong khu tập huấn quân sự, cũng có ba, bốn trường cấp Ba khác đang tập trung ở đây. Khách vãng lai kéo đến ùn ùn, nom rất náo nhiệt. Chỉ mới phơi nắng có một ngày mà trên khuôn mặt ngây ngô của đám học sinh đã rám thành màu lúa mạch, đầu mướt mồ hôi. Tôi nhìn dòng người tấp nập đó, rồi lại nhìn cậu ấy. Sự xuất chúng của cậu ấy trông chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, cũng chiếm cứ toàn bộ tâm trí tôi. Vì vậy, buổi trưa ngày hôm đó, tôi vừa vui vẻ lại vừa đắc ý vô cùng, tự cho rằng ông trời sẽ mãi thiên vị tôi như vậy, tự cho rằng tương lai cũng sẽ thuận lợi như tôi mong muốn, đến nỗi tôi thậm chí còn không nhận ra mình vừa bị dội cho một gáo nước lạnh.

Nhiệt độ ở trong cửa hàng tiện lợi tiếp tục giảm xuống khiến tôi ngồi co ro một góc. Lúc đó, nhân viên đã quét xong gói đồ ăn vặt cuối cùng, còn cậu ấy đứng ở trước quầy chờ đợi. Không lâu sau, khi nhân viên chuẩn bị quét mã QR tính tiền thì cậu ấy lại ngăn lại. Cậu ấy chọn một chiếc chun cột tóc màu đen ở trên kệ, rồi đặt nó xuống bên cạnh những túi đồ ăn vặt.

“Tít”, quét mã, tính tiền.

Cuối cùng, cậu ấy bỏ sợi dây cột tóc đó vào trong một chiếc túi đựng trà sữa, rồi đưa cho Cố Minh Đống vẫn đang lải nhải không ngừng. Tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Đưa cho cái cô mà ông muốn tán ấy.”

……

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment