Chương 1013. Tình Thế Hai Nước
Mấy ngày?
Liễu Thiên Sanh mất rất nhiều năm, mới ngưng luyện từ vô số võ học giang hồ ra tuyệt hoạt như vậy, nghe thấy lời này, trực tiếp im lặng.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngộ tính của Dạ Kinh Đường, hắn thật đúng là không tiện nói Dạ Kinh Đường không biết trời cao đất dày, lập tức xoay người đi vào lao phòng, chỉ điểm nói:
"Tập võ giống như thư họa, mới đầu sao chép bề ngoài bề ngoài của mọi người, sau đó hiểu được bên trong, chờ bách gia chi trường đều nhớ kỹ trong lòng, muốn trở thành một đời tông sư, đơn giản là mò mẫm trong tích lũy bản thân, tìm được một con đường tiền nhân chưa từng đi qua.”
"Chín phần chín thế gian, đều ngã vào cửa 'Ngộ Tính', không hiểu được ý nghĩa bên trong của nó chút nào, nên họ chỉ có thể thực hành và tưởng tượng. Mà ngươi có ngộ tính này, thật sự là ông trời thưởng cơm ăn, hiện giờ nên học nhiều, mặc kệ tốt xấu, đều thối nát trong lòng, chờ tập hợp một thân bách gia, những độc môn 'tuyệt công' này, đối với ngươi mà nói đơn giản chỉ cần liếc mắt một cái sẽ là tiểu xảo mà thôi..."
Dạ Kinh Đường b quả thực đang trên đường có thể đến được với phương diện bách gia đều thông suốt, nghe những người từng trải này giảng giải, cũng coi như nghe quân nói chuyện hơn đọc sách mười năm, đang âm thầm cân nhắc, bỗng nhiên phát hiện dưới miệng giếng phòng giam truyền đến hô to:
"Ôi chao! Dạ đại nhân! Ngài có thể tính đến rồi! Nếu ngươi không phạt hai huynh đệ ta đi phục vụ khổ dịch đi, Nơi này thực sự không phải là nơi để người ở..."
Dạ Kinh Đường sửng sốt, cúi đầu đánh giá, phát hiện trong phòng giam phía dưới là Yến Châu Nhị vương đã có chút không quen mặt, quay đầu nói:
"Hai người bọn họ còn bị nhốt?”
Xà Long chớp chớp mắt, có chút mờ mịt:
"Ách... Ý của Dạ đại nhân là sao?”
Nói xong lau cổ, hỏi có nên vụng trộm xử lý hay không.
Dạ Kinh Đường vừa nghĩ cũng đúng, chỉ có chuyện của hai tên tội phạm này, nhốt ba bốn tháng liền thả không khỏi quá nhân từ. Trực tiếp làm thịt lại quả thật có chút lạm dụng pháp luật hình sự, lập tức nói:
"Bắc Lương âm thầm phái không ít người tới, chỉ dựa vào nhân lực nha môn chưa chắc tìm được hết bọn họ. Để cho bọn họ luân phiên đi ra ngoài làm người bất lương, tìm những cao thủ Bắc Lương như lông công này. Hình phạt tính theo hai mươi năm, tìm được một người giảm án một năm, tìm không thấy tội thêm một bậc giam đến chết. Cơ hội đã tới, nếu không nắm bắt được thì đừng thì đừng trách triều đình không nói tình cảm.”
Xà Long cảm thấy cách này cũng được. cho dù bộ khoái của nha môn có tận tâm đến đâu, cũng đang làm việc, không có khả năng để bộ khoái lập quân lệnh trạng, tra không được phải chém. Mà tù nhân thì khác, tra không được thì muốn chết không xong,vô cùng năng động, lập tức vội vàng đi an bài…
Trên tầng cao nhất của Minh Ngọc Lâu, trong thư phòng rộng lớn.
Đông Phương Ly Nhân đang ngồi sau một chiếc bàn lớn, trước mặt có mấy tập sách nhỏ là những tác phẩm do trong cung đưa tới cho nàng bình luận, cũng như thư pháp và tranh vẽ từ Bắc Lương gửi qua các kênh khác nhau.
Trong thư phòng, còn có một nữ tử hơn ba mươi tuổi, là khuê nữ đại tế tửu của Quốc Tử Giám trong thành, mười năm trước cũng coi như tài nữ nổi tiếng ở kinh thành, nhưng mà hôm nay đã sớm gả cho người khác, rất ít khi lộ diện, người ngoài bình thường gọi là Chu phu nhân.
Lúc này Chu phu nhân ngồi ở trước bàn làm việc, đánh giá các loại thư họa, nói:
"Đại Ngụy võ đức dồi dào, dân gian nhiều hào kiệt, văn khí cũng không kém Bắc Lương. nhưng không biết có phải là do Thánh thượng và điện hạ quá tài năng hay không, mỗi năm đều có một ít nữ nhân tài giỏi xuất hiện ở kinh thành.”
“Ở Yên Kinh lại không phải như vậy, có một nữ nhân xa lạ được mệnh danh là 'Tiểu Kỳ Thánh', cầm kỳ thư họa tứ tuyệt, lần này hình như còn đi theo đội ngũ sứ thần tới đây. Nếu Như Bắc Lương cố ý khiêu khích, Vân An không ai có thể tiếp, đến lúc đó sợ chỉ có điện hạ đi ứng đối..."
Đông Phương Ly Nhân nhìn một bộ tuyết cảnh đồ trên tay, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, giữa hai hàng lông mày còn mang theo ba phần ngưng trọng, hiển nhiên ý thức được Bắc Lương hùng hổ.
Sứ thần Bắc Lương vào quan, không để ý đến mưu đồ riêng tư, bề ngoài quả thực là thông thương, cùng có lợi.
Mà phương thức trao đổi, là sứ thần Bắc Lương mang nhân tài của vương triều này đến Vân An học tập một thời gian.
Ví dụ như học y đi bái phỏng Vương lão thái y, học thợ may đi bái phỏng Phạm Cửu Nương, học thư cầm kỳ đi bái phỏng danh gia Đại Nho vân vân.
Hai triều quanh năm tranh đấu gay gắt, nhìn chung không dạy học sinh nước địch những điều chân thực, vì vậy đây gần như là cơ hội duy nhất để các tài năng trẻ tiếp xúc với các thái đấu học thuật của đối phương, Trương Cảnh Lâm năm đó đã học tập ở chỗ Vương lão thái y.