Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1021 - Chương 1021 - Chân Của Cô Nương Xảy Ra Chuyện Gì Vậy?

Chương 1021 - Chân Của Cô Nương Xảy Ra Chuyện Gì Vậy?
Chương 1021 - Chân Của Cô Nương Xảy Ra Chuyện Gì Vậy?

Chương 1021. Chân Của Cô Nương Xảy Ra Chuyện Gì Vậy?

Dạ Kinh Đường dừng chân trước cửa, vốn không muốn quấy rầy tiểu thiếu phụ tới chỗ của Vương phu nhân cầu y.

Nhưng nam tử bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, Vương phu nhân vẫn dừng lại không nói nữa, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Tiểu thiếu phụ quay đầu lại nhìn, sắc mặt ửng đỏ, xách theo mấy túi thuốc rời khỏi y quán từ cửa phụ.

Dạ Kinh Đường quấy rầy người ta hành y, không biết xấu hổ, vào cửa chắp tay nói:

"Vương phu nhân.”

Khi đối mặt với bệnh nhân nam, thái độ của Vương phu nhân nghiêm túc hơn rất nhiều, nàng đặt lư hương xuống, mỉm cười cúi đầu hành lễ nói: "Dạ Quốc công đại giá quang lâm, thiếp thân không có nghênh đón từ xa..."

"Ai, Vương phu nhân quá khách khí, nếu không ghét bỏ, cứ gọi thiếu hiệp giống như trước kia là được."

"Ha ha."

Vương phu nhân không ngờ Dạ Kinh Đường lại đây, đầu tiên là đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Nghe nói Dạ công tử ra ngoài bị thương, hôm nay đến đây bái phỏng Vương thái y sao?”

Dạ Kinh Đường đi tới trước quầy, lắc đầu nói: "Thương thế cũng không nặng, gần như đã khỏi hẳn, không dám làm phiền vương thái y đại giá quang lâm. Tới đây là mua chút dược liệu, mang về nhà chuẩn bị.”

Bởi vì cần phải mua khoảng ba mươi loại dược liệu, rất khó để nhớ bằng miệng nên Dạ Kinh Đường lấy giấy viết và bút trên quầy và viết ra những loại mà mình cần.

Vương phu nhân đứng đợi ở bên cạnh, cũng quan sát sắc mặt của Dạ Kinh Đường, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Hơn hai tháng không gặp Ngưng Nhi cô nương, nàng ấy không có ở kinh thành sao?"

""Đúng vậy, nàng ấy và bạn thân đi đến Giang Châu thăm họ hàng, cuối năm chắc sẽ về."

"Ồ... thân thể Dạ công tử không tầm thường, cần thường xuyên điều trị, Ngưng Nhi cô nương đi rồi, không phải chỉ có một mình Bùi gia Tam tiểu thư ở bên người hầu hạ sao?”

Dạ Kinh Đường há miệng, không tiện đáp lại lời này, nhưng cũng không thể gạt đại phu, ngẫm lại chỉ có thể cười nói: "Bên cạnh có đại phu chăm sóc, trước mắt cũng không có vấn đề gì.”

Dạ Kinh Đường có vẻ ngoài lạnh lùng và chính trực, làm việc cũng quyết đoán lưu loát tuân thủ chính đạo, nếu như không phải là cô nương có quan hệ đặc biệt gần, ấn tượng đầu tiên nhất định là loại cử chỉ ổn trọng, như lãnh ngạo quân tử không coi trọng nữ sắc tiền tài.

Vương phu nhân quan sát một lát, có chút lo lắng Tam Nương không hiểu chuyện, Dạ Kinh Đường lại không chủ động đòi, dẫn đến thân thể không có chữa trị khỏi.

Nhưng là phụ đạo gia đình, loại chuyện này thật sự không dễ nói với nam nhân.

Vương phu nhân đang suy nghĩ xem, không biết có nên thông báo cho Tĩnh Vương một tiếng hay không, để Tĩnh Vương thay mặt truyền đạt, trên mặt đường ngoài y quán, bỗng nhiên vang lên tiếng lảo đảo, từ xa đến gần:

Lộc cộc lộc cộc ~

"Tiểu thư, hình như chính là nơi này."

"Hạnh Lâm Thánh Thủ…chữ này không tệ..."

Dạ Kinh Đường khẽ nhúc nhích tai, cảm thấy không giống tiếng bánh xe, lập tức dừng bút phong quay đầu lại xem xét.

Ngoài cửa ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, có thể nhìn thấy hai nha hoàn nhà giàu đi ngang qua, ở ven đường thì thầm nói chuyện, nhìn về phía bên trái y quán.

Ngay sau đó, hai cái bóng một cao một thấp xuất hiện trên cửa sổ, nhanh chóng di chuyển về phía cửa.

Phía sau là nha hoàn dáng người thon thả, tóc búi song nha kế, mặc váy mùa đông màu xanh biếc, bên hông có một tầng hạt châu ngọc đính trên váy, thoạt nhìn đều quý khí hơn so với tiểu thư nhà người bình thường.

Nha hoàn đang dùng cả hai tay đẩy chiếc xe lăn, tuy làm bằng gỗ nhưng chất lượng gỗ và tay nghề đều không phải vật phàm, mặt trên còn điêu khắc đường vân sơn thủy, tựa lưng ghế đều trải nhung trắng, chỉnh thể thoạt nhìn tứ bình bát ổn rất thoải mái.

Tiểu thư ngồi trên xe lăn, nhìn tướng mạo nhiều nhất là mười bảy mười tám, mặc váy màu tím sẫm, là loại đổi màu từ trên xuống, nửa người trên trắng tinh khiết, màu sắc làn váy dần dần biến thành màu tím đen, có tường vân đồ án điểm xuyết, thoạt nhìn giống như một bức tranh thủy mặc, rất đẹp nhưng diễm không lộ ra ngoài, vô cùng lịch sự tao nhã.

Tiểu thư thoạt nhìn xuất thân từ thư hương môn đệ, mang theo khí chất thư quyển rất đậm, lông mày như núi xa vẽ nhẹ, môi như một viên hồng ngọc, tóc dài đen nhánh chỉ dùng trâm gỗ búi nghiêng sau đầu, còn lại xõa ngang lưng, nhìn sơ bộ không lộ ra kinh diễm, nhưng nhìn kỹ lại giống như một chén trà xanh, hương vị thư pháp từ trong xương cốt làm cho người ta càng nhìn càng trầm mê, thậm chí sẽ sinh ra cảm giác xấu hổ.

Dạ Kinh Đường quay đầu lại nhìn, lại quan sát xe lăn, bởi vì không thể giao tiếp bằng mắt với nữ nhi nhà người khác quá nhiều, lập tức buông bút xuống, đi đến bên phải đại sảnh, quan sát các loại nhân sâm:

"Vương phu nhân làm việc đi, ta không gấp.”

Nhãn lực của Vương phu nhân chắc chắn cũng không kém gì, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra cô nương ngoài cửa không phải tiểu thư của Văn Đức Kiều nhưng chắc chắn xuất thân không kém, lập tức đi từ quầy ra, dùng ánh mắt thân thiết hỏi: "Chân của cô nương xảy ra chuyện gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment