Chương 1023. Không Đúng
Dạ Kinh Đường vốn đang xem mấy cây nhân sâm lâu năm, nghe được thư hương tiểu thư phía sau chỉ quét mắt một cái đã nhìn rõ được mọi thứ như thế, trong lòng không khỏi xấu hổ.
Dù sao hôm qua hắn bận rộn một hồi, dưới sự hướng dẫn của Ngây Ngốc, đông chép tây chép, cứng rắn góp ra một bộ phông chữ thoạt nhìn rất tiêu sái. Ngây Ngốc còn vỗ ngực cam đoan, nói cả kinh thành không mấy ai có thể nhìn ra được huyền môn trong đó.
Kết quả thì hay rồi, hôm nay hắn lấy ra dùng lần đầu tiên đã bị người qua đường nhìn thấu quần lót.
Ngây Ngốc quả nhiên không đáng tin cậy...
Dạ Kinh Đường thấy Hoa tiểu thư hỏi, cũng không tiện giả vờ như không nghe thấy, chậm rãi đi tới trước quầy, cười nói: "Cô nương có nhãn lực tốt thật. Ta chỉ là một võ phu, vì tránh để cho người khác chê cười, thường xuyên sao chép tác phẩm của tứ đại danh gia, không nghĩ tới cô nương liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra môn đạo.”
Hoa Thanh Chỉ có thể là cảm thấy ngồi nói chuyện không lễ phép, lại chống xe lăn đứng lên, cúi người đáp một lễ, sau đó mới ngồi xuống nói:
"Công tử quá khiêm tốn. Văn nhân thế gian, đều là chữ của tứ đại danh gia, có thể học được thần vận của một nhà, cũng đủ để làm hình mẫu cho những người khác. Đây là lần đầu tiên trong đời, tiểu nữ tử có thể thấy người tập hợp tài hoa của cả tứ đại danh gia, rồi hợp lại làm một tài nghệ cho riêng mình giống như công tử. ”
"Bản lĩnh cỡ này chỉ cần tiến thêm một bước nữa, đừng nói là danh gia khai tông lập phái, công tử còn trẻ như thế, trở thành thư thánh đương đại cũng không phải không có khả năng..."
Chữ của Dạ Kinh Đường không có linh hồn của mình, những bút mực đó đều là Ngây Ngốc dạy dỗ, khoảng cách siêu phàm nhập thánh rất xa, nhưng mà thấy tiểu thư này không nói hắn chắp vá đông tây, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
"Cô nương quá khen rồi. Trên thế giới có vô số người bắt chước, nhưng rất ít người có thể nghĩ ra phong cách của riêng mình, ta cũng chỉ bắt chước giống hơn một chút so với những người khác mà thôi, còn kém xa các thế hệ đại gia.”
Tài học của Hoa Thanh Chỉ rất cao, nhãn lực tự nhiên không kém, hiểu được người bình thường cho dù ba tuổi cầm bút, ngày ngày cầm bút luyện tập không biết mệt mỏi, cũng không cách nào viết ra loại hiệu quả này.
Dù sao giống như một nhà không khó, mà lấy tứ đại danh gia hợp lại thành một thể thì hoàn toàn dựa vào tài năng, nếu người bình thường làm như vậy, chắc chắn sẽ không đủ trí tuệ cũng như là năng lực, viết ra cũng không giống tứ đại danh gia.
Công tử tuấn tú trước khi gặp mặt khiêm tốn như thế, Hoa Thanh Chỉ mỉm cười nói:
"Công tử có thiên phú bực này, đi ra con đường của mình là chuyện sớm muộn gì cũng có. Không biết công tử hiện đang ở chức vụ gì? Có tác phẩm nào khác không?"
Chữ Dạ Kinh Đường là tự tay viết, được cô nương khen vài câu tự nhiên cũng vui vẻ, nhưng lại cảm thấy áy náy vì sao chép văn chương, lập tức chỉ vào thanh đao trên thắt lưng:
"Ta là võ nhân, trước mắt đang làm bộ khoái ở nha môn, bình thường cũng không tiếp xúc với văn nhân, Vương phu nhân này biết rõ ràng, cô nương muốn thảo luận cầm kỳ thư họa gì đó với ta, ta thật sự không có cách nào đảm đương.”
Vương phu nhân biết lý lịch Dạ Kinh Đường có bao nhiêu thái quá, nói ra có lẽ sẽ khiến tiểu thư này mê mẩn tới nỗi trà không nhớ cơm không nghĩ, có thể là sợ Hoa tiểu thư tự biết trèo cao không nổi sau đó ảm đạm thần thương, cũng thuận theo lời nói:
"Quả thật như thế, vị công tử này tháng tư mới đến kinh thành, trước mắt làm quan sai ở nha môn, không múa văn lộng mực.”
Hoa Thanh Chỉ rõ ràng là một người yêu tài, khi biết một thiếu niên có tài năng xuất sắc như vậy chỉ có thể làm một bộ đầu Truy Y ở Đại Ngụy, trong lòng tự nhiên cảm thấy bất bình, nhíu mày nói:
"Tập võ chỉ là bảo vệ bản thân, đọc sách mới có thể trị thế khai thiên bình. Công tử có tài khí như thế, tiến có thể văn thao võ lược khai cương trị thế, lui văn quan đương đại danh lưu thanh sử, há có thể tự cam chịu sa đọa, đi lăn lộn thành võ hành cửu lưu?”
Vương phu nhân nghe nói như vậy, biểu tình không khỏi hơi cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
Bộ Khoái bởi vì không cần môn hạm, xem như là chân chó ngoài giúp quan phủ làm việc, người đứng đắn căn bản không làm nghề này, quả thật được tính là công việc cấp thấp.
Mục đích của tiểu thư này, tuy rằng là muốn khuyên Dạ Kinh Đường tài tử kinh tài tuyệt diễm này, không nên làm cái nghề rẻ tiền này, phải cố gắng đọc sách đi trên con đường chính đạo.
Nhưng ở trước mặt Hắc Nha Diêm Vương nói Bộ Khoái là công việc cấp thấp, rõ ràng là đang tìm cái chết.
Lỡ như Dạ đại nhân nổi giận, bắt vị cô nương này nhốt vào Hắc Nha địa lao đánh đập dạy dỗ cho nàng biết thế nào là quy củ, Văn Đức Kiều chỉ sợ cũng không có mấy người ngăn cản được.
Vương phu nhân thấy tình huống không đúng, muốn mở miệng hòa giải, nhưng Dạ Kinh Đường trước quầy, lại hơi giơ tay lên ngăn lại.