Chương 105. Thử Khinh Công 2
Đông Phương Ly Nhân cả đời này, cũng là lần đầu thấy khinh công kỳ hoa như thế, nhịn không được hỏi:
"Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?"
Dạ Kinh Đường trả lời cũng rất trực tiếp:
"Chạy chậm thì rơi xuống nước, điện hạ cảm thấy khinh công ta như thế nào?"
Đây là khinh công quỷ gì!
Đông Phương Ly Nhân cũng không biết nên nói Dạ Kinh Đường thế nào, chạy như này tốc độ rất là nhanh, nhưng động tĩnh lại như sét đánh, ngoại trừ đào mệnh còn có có tác dụng gì?
Đông Phương Ly Nhân cũng không phải là Tông Sư, nhưng khinh công là học từ Bạch Phát Đế Thính, tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu, bị một tên vừa học được vượt qua, hơi bất mãn, lập tức tăng thêm tốc độ đuổi theo:
"Khinh công trọng điểm tại Khinh- nhẹ, vô thanh vô tức mà đi nhanh, sau đó mới là thật nhanh. . . Ngươi!"
Đông Phương Ly Nhân còn muốn đuổi theo giảng giải, kết quả phát hiện cái thằng phía trước, một chút cũng không hiểu nhân tình thế sự, phát hiện nàng đuổi theo, vậy mà càng chạy càng nhanh, một bộ dáng muốn bỏ rơi nàng.
Đạp đạp đạp. . .
Mặt sông trong suốt, xuất hiện một đường gợn sóng.
Hai bóng người trước sau lao vùn vụt đi, một người xinh đẹp tiêu dao như chuồn chuồn lướt nước, một người giống như hài tử nghịch nước.
Đông Phương Ly Nhân đuổi theo một đoạn, về sau chậm rãi phát hiện ra có gì là lạ.
tốc độ Dạ Kinh Đường đạp nước, không ngừng tăng tốc, đã nhanh vượt qua lẽ thường, đổi lại là Thương Tiệm Ly đến, đoán chừng cũng chỉ có thể chạy ngang, nàng căn bản đuổi không kịp!
"Ngươi!"
Đông Phương Ly Nhân lập tức nổi nóng, cảm thấy Dạ Kinh Đường là giả heo ăn thịt hổ trêu đùa nàng.
Nhưng nhìn kỹ bộ pháp của Dạ Kinh Đường, lại phát hiện đúng là tay mơ, tướng chạy cũng quá khó coi!
Nhưng mà như vậy cũng có thể hất nàng ra?
Đông Phương Ly Nhân âm thầm cắn răng, toàn lực gia tốc, muốn đuổi theo, nhưng đuổi thật lâu, không những không có rút ngắn khoảng cách, còn càng ngày càng xa, mắt thấy không đuổi kịp, chỉ có thể mở miệng:
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Dạ Kinh Đường đang thuần thục tiết tấu đạp nước mượn lực, càng ngày càng thuần thục, tất nhiên càng lúc càng nhanh, nghe tiếng mới phát giác ra có gì đó không đúng, cấp tốc từ mặt sông vọt lên, rơi lên trên bờ sông.
Đạp đạp đạp. . .
Mặt sông sóng biếc dập dờn, Đông Phương Ly Nhân mặc áo mãng bào, trong lúc đuổi theo, lông mày dựng thẳng lên!
Dạ Kinh Đường ý thức được vấn đề, lúng túng nói:
"Ta vừa học được khinh công, chưa biết khống chế lực, còn xin điện hạ thứ lỗi."
Đầu rồng béo của Đông Phương Ly Nhân run rẩy mấy lần. Nhưng mà nàng cũng không phải nữ tử yếu ớt, quét mắt nhìn Dạ Kinh Đường một chút vẫn kìm sự nổi nóng xuống:
"Vừa học khinh công,đã có thể chạy nhanh như vậy, căn cơ xác thực không tầm thường, về sau tập luyện nhiều hơn, đừng chỉ cầu nhanh. Cao thủ khinh công, khoảng cách trăm bước không thấy bóng dáng, mà giống như ngươi, chạy ra mười dặm địa, truy binh đã có thể lần theo động tĩnh để đuổi kịp."
Dạ Kinh Đường biết khinh công của mình còn thiếu hụt, gật đầu nói:
"Thụ giáo, về sau ta nhất định sẽ chú ý."
Đông Phương Ly Nhân vốn còn muốn thảo luận võ nghệ với Dạ Kinh Đường, nhưng bị hành hạ như thế, chỉ cảm thấy không có cách nào trò chuyện, ôm chim chim vào trong lòng rồi xoay người nói:
"Ngươi bây giờ thiếu nhất chính là Trải Nghiệm, về sau cố gắng thỉnh giáo cao thủ Hắc Nha cùng bản vương, căn cơ tốt cũng phải dùng cho thích hợp, mới có thể có thành tựu."
Hai người đuổi bắt, dọc theo mặt sông đi ra ngoài ước chừng bốn năm dặm địa, đã rời xa Ngọc Đàm Sơn Trang, đi tới thư viện bạch mã gần ngoại ô, sắc trời cũng đã tối dần.
thư viện bạch mã là một trong bốn thư viện lớn nhất ở Vân Châu, bình thường chỉ có phú thương nhà giàu quyên tặng rất nhiều tiền bạc để đưa con mình tới đây học lấy danh tiếng, đại thiếu gia Bùi gia là Bùi Lạc, đọc sách ngay ở chỗ này, nghe Trần Bưu nói đã tốn không ít tiền mới đưa được người vào.
Thư viện ở bờ sông, bởi vì học sinh đến từ trời nam biển bắc đều ở tại ký túc xá trong thư viện,nên bên ngoài thư viện còn có mấy con đường nhỏ.
Nhưng mà quy củ trong thư viện cực kì nghiêm ngặt, khi trời tối phải trở về phòng ngủ làm bài tập chuẩn bị đi ngủ, đường nhỏ phía ngoài cũng đều đóng cửa tắt đèn.
Đông Phương Ly Nhân so khinh công kém chút, không hứng thú bay trở về với Dạ Kinh Đường, đặt chim chim trên bờ vai, chắp tay đi bộ, xem xét xung quanh thư viện yên ắng:
"Ngươi có đọc sách không?"
"Trong nhà mở tiêu cục, coi như giàu có, trải qua mấy năm tư thục, nhưng mà thư viện lớn như thế thì không có đi qua. Đọc qua một chút sách, cơ bản sách trên thị trường đều nhìn qua rồi."
"Ồ?"
Đông Phương Ly Nhân đã phát hiện thiên phú tập võ của Dạ Kinh Đường hơi kinh khủng, tướng mạo cũng sáng chói như thế, nếu như văn võ song toàn, vậy thì hơi không hợp làm người, dò hỏi;
"Văn thơ của ngươi như thế nào?"
"Chữ viết thì vẫn được, biết tính sổ, cái khác thì không thông."
"Vậy cũng đáng tiếc, Đại Ngụy võ phong hưng thịnh, nam tử võ nghệ không tệ thì quá phổ biến, mà thư sinh thì rất ít. Nếu người biết ngâm thơ, lộ mặt trên kì thi hội, không biết có bao nhiêu nhà giàu sẽ chủ động tới cửa, nhận ngươi làm rể hiền nữa."
"Con người ai cũng có sở trường riêng, thi từ. . ."
Dạ Kinh Đường vốn định thuận miệng khoe khoang một chút, nhưng chưa nói hết, bên tai đã có tiếng động, đảo mắt nhìn về phía đường phố đen như mực. . .