Chương 1054. Dỗ Vân Ly
Bùi Tương Quân nghe thấy lời này, tự nhiên không vui: "Ngươi không có người hỗ trợ điều trị, cũng không biết phái người trở về nói một tiếng, để cho ta đi qua? Thân thể ngươi còn chưa tốt, không tuân theo y lệnh, bị thương căn cơ thì làm sao bây giờ?”
Dạ Kinh Đường nở nụ cười, ôm Tam Nương nói: "Lần sau ta nhất định chú ý.”
"Ai..."
Bùi Tương Quân muốn Dạ Kinh Đường uống thuốc đúng giờ, nhưng nàng cũng không thể làm gì trên xe ngựa, lại mở sổ sách ra lần nữa, thấp giọng nói:
"Đợi lát nữa đến phố Kim Đường, mọi chuyện cứ để chưởng quỹ làm là được, chúng ta đi Song Quế ngõ nghỉ ngơi... Ừm..."
Bùi Tương Quân nói đến đây, sắc mặt hơi có vẻ ngại ngùng, lại quay đầu lại tiến đến bên tai Dạ Kinh Đường, ôn nhu nói hai câu.
Dạ Kinh Đường nghe ý tứ, là buổi sáng nghiêm túc rửa mặt chải đầu, có thể đi trước đường sau ngõ ngắm hoa cúc, lông mày nhíu nhíu, trong lòng có chút cảm động, tiến đến bên tai nói:
"Tam Nương thích như vậy?”
Bùi Tương Quân đỏ mặt lên, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng níu một cái:
"Ta làm sao lại thích loại chuyện này? Thật kỳ lạ... Còn không phải là vì làm cho ngươi vui vẻ, ta cũng không giống Ngưng Nhi không có lương tâm, ăn đào đầu tiền nhưng mà đến bây giờ còn nhắm mắt quay đầu đi, muốn cái gì cũng không cho…”
Dạ Kinh Đường cảm thấy Tam Nương hẳn là sẽ thích, dù sao trước đây hắn cũng chưa từng thấy Tam Nương phản kháng, nhưng nói chuyện này trên xe ngựa cũng không thích hợp, hắn đè nén suy nghĩ hỗn loạn của mình, hỏi:
"Vì sao đổi tên thành phố Kim Đường? Ta nghe không được tự nhiên..."
“Triều đình nói là ngự ban, chúng ta cũng không dám sửa loạn. Vốn ta còn muốn dùng tên của Chim Chim để đặt tên, đổi thành phố Đại Tước..."
"Ách... Cái này sợ là không thích hợp..."
"Đùa ngươi thôi!"
Trong lúc nói chuyện phiếm, xe ngựa xuyên qua đường, đi tới trên con phố mới sạch sẽ gọn gàng.
Tất cả các cửa hàng đều mở cửa vào ban ngày, bởi vì Bùi gia bỏ tiền ra ủng hộ, quảng cáo cho cửa hàng, đồng thời tổ chức khuyến mãi khai trương cho mỗi cửa hàng nên đường phố gần như chật kín người.
Trên đường phố có mấy cửa hàng là sản nghiệp trực tiếp của Bùi gia, mua hàng hóa kỳ trân dị bảo của khắp trời nam biển bắc.
Đến lúc đó Dạ Kinh Đường là thiếu đông gia, lần đầu tiên lộ mặt trong cửa hàng nhà mình, làm ra dáng vẻ thị sát, để cho người trên đường biết hắn tới.
Về phần xung quanh có mắt của Lý Tự hay không, khả năng là rất nhỏ, dù sao trực giác của Võ Khôi quá kinh người, bất kỳ ánh mắt nào âm thầm đánh giá ở cự ly gần, đều có thể bị chú ý tới, phái người âm thầm theo dõi hắn chẳng khác nào đi về tay không, muốn xác định xem hắn có theo lịch trình mà thông tin cung cấp hay không, vậy thì bọn hắn chỉ cần chạy xuống phố để hỏi thăm là được.
Sau khi Dạ Kinh Đường lộ diện trên đường, thấy mọi người trên đường đang nhìn mình và tò mò, tự nhiên không có ở lâu, vậy nên hắn giao hết mọi việc cho chưởng quỹ, đi ra ngoài bằng cửa sau, lặng lẽ quay trở lại tiểu viện ở ngõ Song Quế với Tam Nương.
Bình Nhi hàng ngày đều đến sân chăm sóc, mọi ngóc ngách đều sạch sẽ ngăn nắp, trên bậc thang còn có một người tuyết nhỏ, chắc chắn là Vân Ly tranh thủ thời gian trở về chất đống.
Dạ Kinh Đường thật ra muốn xem mấy ngày nay nhật ký của giám thị Bình Nhi viết gì, nhưng xem qua nhật ký của một cô nương người ta chung quy không lễ phép, cuối cùng vẫn là quên đi, sau khi tiến vào viện, hắn lập tức lôi kéo Tam Nương đến phòng tây sương.
Bùi Tương Quân đã tới ngõ Song Quế rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được thứ gì đó ở đây, sau khi tiến vào phòng nhỏ, nàng cởi bộ áo lông chồn ra treo ở đầu giường, ngồi ở mép giường, nhìn xung quanh:
"Kinh đường, ngươi và Ngưng Nhi từng ở chỗ này làm chuyện..."
Dạ Kinh Đường đóng cửa lại, khẽ cười nói:
"Ngày đó vừa đánh Xong Từ Bạch Lâm, Tam Nương lại cho ta uống nhầm thuốc, sau đó đuổi ta ra khỏi cửa, Ngưng Nhi không có biện pháp, đành phải giúp ta, trước đó nói như vậy có chút buồn cười. Chiếc giường cũ đó kém chất lượng, sập ngay tại chỗ, suýt làm ta gãy thắt lưng…”
Bùi Tương Quân nhắc tới trải nghiệm lần đó, cũng có chút hối hận, nếu ngày đó da mặt nàng dày một chút, trực tiếp kéo Kinh Đường vào phòng, đóng cửa phòng nhốt Ngưng Nhi bên ngoài...
Đáng tiếc không có nếu như, nếu nàng có can đảm này, Dạ Kinh Đường đến kinh thành ngày đầu tiên đều không đi ra khỏi Thiên Thủy Kiều.
Bùi Tương Quân âm thầm cảm khái, xoay người quỳ gối trên giường, khom người trải đệm chăn, đồng thời tò mò hỏi:
"Lúc ấy Vân Ly đâu? Bị Ngưng Nhi đẩy ra ngoài sai làm chuyện vặt rồi?”
Dáng người của Bùi Tương Quân tròn trịa ngọc nhuận như Thái hậu, quỳ xuống trên đệm chăn, nhìn từ phía sau trông giống như một quả đào căng tròn mọng nước, vòng eo lại rất mảnh khảnh tinh tế, phối hợp với trang phục đoan trang tri tính, rất dễ dàng câu đi ánh mắt của người khác.
Dạ Kinh Đường đi tới trước mặt, tay tự nhiên sờ soạng:
"Dỗ Vân Ly ngủ thiếp đi..."
Động tác trên tay Bùi Tương Quân hơi dừng lại, quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Dạ Kinh Đường rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đảo quanh, không tiếp tục chậm rãi thu dọn mà ngược lại kéo gối ôm hắn, biến thành tư thế mèo con duỗi người, còn lắc lắc như có như không.
“?”
Dạ Kinh Đường vốn định rụt rè một chút, nhưng Tam Nương thật sự quá hiểu lòng người, căn bản chống đỡ không nổi, lúc này thật lòng hạ màn xuống, ngã xuống trước mặt nàng.
Bùi Tương Quân dù có táo bạo đến đâu thì vẫn chiều tướng công của mình, dù sao trong lòng cũng có chút ngượng ngùng, khi nhìn thấy Dạ Kinh Đường không gấp gáp, nàng tự nhiên không vội, ngã ở trước mặt, mặt đối mặt ôm nhau tiến lên đôi môi hợp lại, sau đó lại lăn qua lăn lại...