Chương 1063: Nhàn rỗi hóng gió bên ngoài phòng
Kinh thành quá lớn, những xáo trộn nhỏ ở góc phía thành tây khó có thể đến được Thiên Thủy Kiều trong thời gian ngắn.
Ngôi nhà mới vẫn yên tĩnh như thường lệ, Phạm Thanh Hòa cả ngày không ra ngoài, một mình ngồi trên đài quan sát trong vườn, dựa vào chiếc ghế bàn cờ lớn, ngơ ngác nhìn về phía Tây Bắc.
Quan sát lâu cao hơn tường vây, sân thượng hướng về phía sông Nam Huân, đến ban đêm, xa tầm mắt có thể nhìn thấy ánh đèn vô tận, Minh Ngọc Lâu như hạc đứng bầy gà cùng tường cung nguy nga ở cuối tầm nhìn đều có thể nhìn thấy, đôi khi vẫn còn ánh đèn phía dưới sân thượng, có những chiếc thuyền sơn, những chiếc thuyền trôi qua, có thể nói chân không ra khỏi nhà, cũng có thể thu sạch nhân thế phồn hoa vào đáy mắt.
Phạm Thanh Hòa nhìn thấy cảnh đẹp xa hoa chỉ thái bình thịnh thế mới có, đáy mắt thưởng thức, cũng nhớ lại Đông Minh Sơn thuở nhỏ sinh ra và lớn lên.
Đông Minh sơn nằm ở giữa vùng Tây Bắc rộng lớn, không xa Trì Bộ nhưng xa hơn Lang Hiên thành rất nhiều, ở đó không có thành trì nguy nga hùng vĩ như vậy, ngay cả thị trấn cũng hiếm có, chỉ có một sơn trại. Làng này đến làng khác, mặc dù thừa thãi dược liệu, nhưng dược liệu cũng không thể dùng làm lương thực, cuộc sống vô cùng khốn khổ.
Dược nông liều mạng trong núi rừng sâu để đào nhân sâm và nấm linh chi chỉ đổi được vài bao thóc của những người như Hồng Sơn Bang và mấy tên tiểu thương đến mua, thậm chí còn phải cảm tạ người ta chịu mạo hiểm vận chuyển lương thực tới, bằng không ngàn vạn tộc nhân, cũng chỉ có thể canh giữ ngọn núi rồi chết đói.
Phạm Thanh Hòa là nữ vương của Đông Minh Bộ, nhìn thấy dân chúng dưới chân Nữ Đế có thể sống tốt như vậy, tộc nhân phía sau mình lại đang chịu khổ sở giá rét ở Đông Minh Sơn, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức hâm mộ, cũng đang âm thầm ảo tưởng, nếu như Tây Bắc Vương Đình không bị loạn thần tặc tử kéo ngã thì tốt biết bao.
Nếu như Tây Bắc Vương Đình không suy sụp, vậy chư bộ Tây Hải vẫn là cường địch của hai triều nam bắc, cho dù hận nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám trắng trợn cưỡi trên đỉnh đầu các bộ giương oai.
Mà tuổi Dạ Kinh Đường, hẳn là thái tử điện hạ sắp đăng cơ, tuấn mỹ vô song, võ nghệ kinh người, thiên phú tuyệt đối đương thời, là một trong những nam nhân quyền thế nhất tương lai, danh tiếng chỉ sợ còn lớn hơn so với hiện tại.
Mà tỷ muội Nữ Đế Đại Ngụy, nếu như không soán vị thành công, rất có thể sẽ được coi là công chúa hòa thân, gả đi Tây Bắc, trở thành phi tần hậu cung Dạ Kinh Đường.
Yêu nữ làm sư phụ, lo lắng đồ đệ, không chừng cũng sẽ đi theo làm nhũ mẫu.
Mà nàng là tộc trưởng kế nhiệm của Đông Minh Bộ, tuổi tác lại không kém Dạ Kinh Đường quá nhiều, nhất định sẽ bị Thiên Lang Vương điểm làm Thái tử phi, không chừng mấy năm trước cũng đã kết hôn với tiểu Kinh Đường mười ba mười bốn tuổi rồi.
Kinh Đường ở trên giường ngây thơ gọi nàng là dì Phạm, nàng hung dữ gọi là phu quân, tràng diện kia.
Không! Ta đã nghĩ cái quái gì thế này...
Phạm Thanh Hòa phát hiện suy nghĩ của mình đã đi quá xa, sợ hãi lấy lại tinh thần, ngồi dậy vỗ nhẹ vào má, thầm mắng não mình úng nước.
Trước khi kịp gạt bỏ những suy nghĩ xao lãng trong đầu, Phạm Thanh Hòa đột nhiên nhận thấy một bóng trắng bay vào khu vườn và đi thẳng về phía tháp quan sát.
Phạm Thanh Hòa vừa rồi miên man suy nghĩ, nhìn thấy yêu nữ tới, phản ứng đầu tiên là liếc đến ngực của nàng, roc ràng là đang cân nhắc chuyện làm nhũ mẫu.
Cũng may Phạm Thanh Hòa lập tức phục hồi tinh thần, lại tựa vào trên giường, cũng không đứng dậy nghênh đón, giống như thiếu phu nhân hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Đây cũng không phải nhà ngươi, ba ngày hai đầu chạy tới nơi này, cũng không sợ chủ nhà ghét bỏ.”
Tuyền Cơ chân nhân là đế sư đương triều, theo lý thuyết hẳn là ở trong cung hoặc là đạo quan trong thành, quả thật không có lý do ở trong nhà Dạ Kinh Đường.
Nhưng Nữ Đế đều là đồ đệ của nàng, trên đời ai dám nói này nói kia?
Bước chân Của Tuyền Cơ chân nhân nhẹ nhàng leo lên đài quan sát, thái độ vẫn thản nhiên như cũ, đi tới ngồi xuống trước mặt nàng, tùy ý vỗ nhẹ vào cặp mông cong cong của Phạm Thanh Hòa:
"Dạ Kinh Đường đâu? Sao ta không thấy ai khác?”
Phạm Thanh Hòa xoay người, dựa vào người Tuyền Cơ chân nhân: "Ta làm sao biết được, buổi trưa hắn cùng Tam Nương đi ra ngoài, ngươi nên đi hỏi Tam Nương.”
Tuyền Cơ chân nhân vừa mới đi xem, Tam Nương đang tính sổ với Trương phu nhân ở nhà họ Bùi, Dạ Kinh Đường cũng không ở trước mặt, mới chạy tới nơi này xem một chút.
Thấy Phạm Thanh Hòa không biết rõ, Tuyền Cơ chân nhân đoán chừng là đang đi dạo ngoài đường với tiểu Vân Ly, nên cũng không hỏi thêm nữa, tựa vào chiếc gối mềm mại, cởi bầu rượu ở bên hông, chuẩn bị ôm mỹ nhân ngoại vực ngắm phong cảnh.
Phạm Thanh Hòa nằm một mình chán nản không thú vị, nhìn thấy yêu nữ uống chút rượu, con sâu rượu trong bụng cũng cồn cào lên, lập tức ngồi dậy, cầm lấy một món đồ bên cạnh bàn cờ.
Bên cạnh bàn cờ còn đặt gia sản pha thuốc của Phạm Thanh Hòa, buổi trưa nàng phơi nắng mùa đông ở chỗ này, nghiên cứu lễ gặp mặt của Bắc Lương.