Chương 1065. Ngươi có chắc không.
Dạ Kinh Đường nghe thấy tiếng Lục tiên tử, hắn bước nhẹ, lặng lẽ bước lên cầu thang và nhìn xung quanh từ đầu cầu thang.
Lầu quan sát tầng hai là phòng giải trí khá rộng rãi, được trải thảm, có trà, biển, nhạc cụ, tranh vẽ trên bàn và các vật dụng khác. Ngoài ra còn có một chiếc ghế dài đánh cờ lớn trên sân thượng, nơi chủ nhân có thể ngồi chơi cờ ngắm cảnh với bạn bè, cũng có thể vô đạo đức với vợ và thê thiếp của mình.
Lúc này lầu hai thắp mấy ngọn đèn, Phạm Thanh Hòa mặc váy mùa đông màu đỏ vàng, khuôn mặt say sưa nằm trên gối mềm trên giường cờ, nhắm hai mắt lại, nhìn bộ dáng đã say, dáng người hoàn mỹ như hoa đán đương gia, hiện ra vô cùng tinh tế dưới ánh đàn sáng bên ngoài.
Mà Tuyền Cơ chân nhân áo trắng như tuyết, tựa vào bên cạnh Phạm Thanh Hòa, trong ngực ôm tỳ bà của Phạm Thanh Hòa, ngón tay trắng khẽ cong lên khúc nhỏ, bởi vì uống hơi nhiều, đàn cũng không ổn định, nhưng nghe trái lại mang theo một loại ý vị khác.
Dạ Kinh Đường thấy vậy có chút ngoài ý muốn, đi từ cầu thang đi lên giường cờ sau đó hỏi:
"Sao lại uống nhiều như vậy?”
Tuyền Cơ chân nhân vẫn chưa quay đầu lại, chỉ chậm rãi buông tỳ bà xuống, tay chống nghiêng mặt, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm:
"Bắc Lương tặng Dạ Bạch Đầu, thế gian khó tìm rượu ngon, tất nhiên phải tranh thủ thưởng thức. Chúng ta chờ ngươi ở đây nửa ngày, ngồi xuống cùng nhau nếm thử đi."
Dạ Kinh Đường cũng rất tò mò về loại rượu có danh tiếng khá lớn này, hắn đi tới trước, ngồi xuống đối diện chiếc bàn nhỏ, chuẩn bị rót cho mình một ly.
Nhưng Tuyền Cơ chân nhân hiển nhiên không có tính tình nghiêm túc uống rượu, quay đầu nhìn lại, phát hiện Hòa Hòa đã say khướt, giơ tay vỗ vỗ vào vị trí giữa hai người: "Rượu ngon phía trước mỹ nhân ở bên cạnh, uống không như vậy có ý nghĩa gì, không đến nằm?"
?
Dạ Kinh Đường nhìn hai đại tỷ tỷ như hoa như ngọc lại có phong tình riêng, cũng không thật sự nằm ở giữa một tay một cái, chỉ là đứng dậy đi tới trước mặt Thủy nhi, dời tiểu án sang bên trái một chút.
Tuyyền Cơ chân nhân nhìn thấy cảnh này, hơi nhíu mày có chút không vui: "Muốn ôm cùng nhau, ngươi còn lo lắng mất người khác, khi sư diệt tổ trước mặt Hòa Hòa?”
Bởi vì nàng ham uống rượu, Tuyền Cơ chân nhân thở ra lời nói có mùi rượu thoang thoảng.
Dạ Kinh Đường thò đầu quan sát một cái, thấy Phạm cô nương hô hấp đều chất lượng giấc ngủ rất tốt, cũng không chú ý quá nhiều, tựa vào bên cạnh Tuền Cơ chân nhân, cầm lấy ly rượu lên:
"Làm sao có thể, dựa vào chỗ này thuận tiện rót rượu cho Lục tiên tử mà thôi.”
Dứt lời nhấp một ngụm rượu, mùi rượu nồng đậm nhất thời tràn vào miệng mũi, hương vị cũng không xông lên, ngược lại rất ôn nhuận, một ngụm xuống hầu họng nóng lên, ngay cả mùa đông lạnh lẽo cũng xua tan.
"Rượu này quả thật không tệ, nhưng mà cũng không huyền bí như Trần thị lang nói, cũng chỉ tương tự như hương vị của Liệt Nữ Sầu mà thôi."
Tuyền Cơ chân nhân nằm ở trước mặt, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn gương mặt tuấn lãng, thấy da mặt tiểu tử dày lên, ngược lại cũng không đuổi người nữa, dù sao Thanh Hòa vẫn nằm ở trước mặt, nàng không tin Dạ Kinh Đường còn dám làm loạn với nàng trước mặt Thanh Hòa.
"Rượu phải chậm rãi thưởng thức, ngươiăn tươi nuốt sống thì có thể nếm ra mùi gì?"
Tuyền Cơ chân nhân ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Dạ Kinh Đường rót rượu, lại hỏi:
"Hôm nay chạy đi đâu vậy? Ly Nhân biết được Thánh Thượng ở Phù Dung Trì bị một tài nữ họ Hoa khi dễ, giận tím mặt, đưa thiệp mời, mời tài nữ kia ngày mai đi Long Ngâm Lâu luận bàn, chiều nay ta còn muốn ngươi qua làm tham mưu cho nàng, kết quả không tìm được ngươi.”
"Ừ?"
Động tác rót rượu của Dạ Kinh Đường hơi dừng lại, nghe được Ngây Ngốc đi tìm, đáy mắt có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà ngoại sứ vào kinh, Hoa Thanh Chỉ là đại biểu của tài nữ Bắc Lương, trong kinh thành chỉ có Ngây Ngốc mới có thể tiếp chiêu, hai người sớm muộn gì cũng phải đọ sức một hồi.
Dạ Kinh Đường biết sự bá đạo của Hoa Thanh Chỉ, nếu đặt ở trong giới võ nhân, trên cơ bản chính là võ khôi đỉnh phong.
Mà thư họa của ngây Ngốc rất lợi hại, đối câu đối cái gì hắn còn không có được chứng kiến, đúng là lo lắng Ngây Ngốc khinh địch bị ngược đãi, lập tức lại buông chén rượu xuống:
"Hoa tiểu thư kia, nghe nói đối câu đối tương đối lợi hại. Hôm nay ta vội vàng điều tra vụ án, hiện tại đi Minh Ngọc Lâu xem một chút..."
Tuyền Cơ chân nhân hơi ngước lên: "Không cần. Buổi chiều ta và Ly Nhân tán gẫu nửa ngày, đã thương lượng xong đối sách. Hiện tại sắc trời đã muộn như vậy, ngươi đi qua ngoại trừ quấy rầy Ly Nhân nghỉ ngơi, còn có thể có tác dụng gì?”
Dạ Kinh Đường nhìn trời, nghĩ nghĩ rồi lại cúi xuống, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ: “Võ thuật của Lục tiên tử cũng được, nhưng văn thái... Ngươi có chắc là ngươi có thể giúp Tĩnh Vương không?”
?
Tuyền Cơ chân nhân văn võ song toàn, đế sư đứng đắn, thấy Dạ Kinh Đường dám nghi ngờ tư lịch của nàng, có chút không vui:
"Ném gạch dẫn ngọc cũng phải có gạch, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một võ phu, trong bụng không có bao nhiêu mực, chữ cũng viết không tốt, làm sao có thể thấy được tài năng văn chương của vi sư?”
Dạ Kinh Đường không có nhiều văn chương, nhưng hắn cũng có mấy viên gạch, thấy Thủy Nhi kiêu ngạo như vậy, không nói nhiều cầm ly rượu lên nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ uống theo cách của văn nhân. Ta ra đối, Lục tiên tử đối lại được, ta phạt mình một chén rượu. Nếu không, ngươi tự phạt một ly rượu, được chứ?”
Tuyền Cơ chân nhân chớp lông mày liễu dài nhỏ, trở nên hứng thú:
"Ngươi ngược lại rất có can đảm, đến đây đi, ra đề.”
Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn trái nhìn phải, cân nhắc một chút: "Ừm... Nhàn rỗi hóng gió bên ngoài phòng.”
?
Đáy mắt Tuyền Cơ chân nhân hiện lên ba phần không nói gì, cảm thấy Dạ Kinh Đường thật sự không biết trời cao đất dày, ngắm nhìn Hòa Hòa bên cạnh dáng người nổi lên thăng trầm:
"Dưới trăng trước thềm hai kiều nương.”