Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1068 - Chương 1068: Các Hạ Là Long Chính Thanh?

Chương 1068: Các hạ là Long Chính Thanh? Chương 1068: Các hạ là Long Chính Thanh?Chương 1068: Các hạ là Long Chính Thanh?

Mây đen che trăng, một trận tuyết nhỏ bất thời mà đến.

Bông tuyết giống như liễu tung bay, đảo qua tấm vải trước lầu, tiếng đàn trống rỗng kèm theo giọng hát xinh đẹp của nữ tử, cùng nhau từ trong cửa sổ vang lên:

"Xuân sắc tam phân quá nhị, liễu điều vạn lũ thiên ty, tiểu lâu tạc dạ vũ như ty, yến tử quy lai hà xứ:..."

Thời gian đã đến nửa đêm, phố Ngô Đồng bên ngoài vẫn rực rỡ ánh đèn như trước, sau đó trên đường đã đóng cửa hơn phân nửa.

Người chia làm ba sáu chín đẳng cấp, thanh lâu cũng như thế, hoa khôi của Long Ngâm Lâu phía trước, là để khoe ra với các con nhà giàu ở Văn Đức Kiều, còn có vô số khách quen tranh nhau tiêu tiền.

Ở con đường phía sau chỉ cách đó trăm bước, hoàn cảnh cô nương đều tương đối bình thường, khách nhân đến tiêu khiển, đều là tiểu tài chủ gia sản không giàu có, lại muốn dính vào danh tiếng phố Ngô Đồng, miệng đầy kiêu ngạo nhưng hầu hết lại keo kiệt trong hành động, tiêu khiển xong không quấn lấy đông gia giảm giá cũng coi như rộng rãi, thưởng cái gì càng không cần đi cầu xa xỉ.

Nhưng hai ngày này lại khác, trong một thanh lâu không tính là lớn trên đường sau, có một vị hào khách tới, giọng điệu tựa như là du hiệp nhi từ phương bắc, ra tay tương đối rộng rãi, hát một khúc cho một lượng bạc, khi nào hát mệt mỏi thì dừng lại, còn không giống như những thổ tài chủ không thấy nữ nhân kia, rượu không uống một ngụm, chỉ biết chụp chụp sờ sờ.

Vì thế ca cơ bồi rượu tương đối ra sức, ngồi ở trước bàn, cứng rắn hát từ giữa trưa đến nửa đêm này, cổ họng đều khàn khàn, vẫn nhẹ nhàng đàn tỳ bà như trước.

Ánh mắt buồn ngủ, lại mang theo vài phần tò mò, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nam tử ngồi trước cửa sổ một mình uống rượu.

Nam tử nhìn tướng mạo cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, rất trẻ tuổi, chưa nói đến tuấn tú, cũng lôi thôi lếch thếch, nhưng toàn thân mang theo một cỗ khí giang hồ tiêu sái, thoạt nhìn giống như lãng tử quanh năm hành tẩu ở phương xa, ngược lại là rất được kỹ nữ thích.

Nam tử mặc áo màu xanh, trên người không có nhiều phụ kiện, nổi bật nhất chỉ có quạt gấp sắt trên bàn, cùng túi tiên bên hông.

Quạt gấp rất lớn, dài hai thước, khép lại giống như giới xích, phía trên khắc mười hai chữ "Hôm nay tiêu dao vân thủy, năm tháng nao còn mù sương”, sau khi triển khai thì sẽ như thế nào, ca cơ ngược lại chưa từng thấy qua, dù sao mùa đông cũng không ai lại đi mang quạt, nàng đánh giá là binh khí qua lại trên giang hồ.

Túi tiền của người này cũng rất phồng, cái này mở ra, bên trong tất cả đều là đậu vàng, một viên có thể đổi mười lượng bạc, hát mười khúc lại cho nàng một cái, bên cạnh đĩa trà nhỏ ly, đã đặt một chén nhỏ, cũng đủ tiền để nàng hoàn lương sống an ổn sau này.

Càng có nhiều đậu vàng, về sau tự nhiên càng thoải mái, ca cơ dù giọng ca và ngón tay đã mỏi, nhưng vẫn bảo trì ý cười này, nghiêm túc hát giai điệu Giang Châu lưu truyền tới.

Dựa theo lệ thường hai ngày nay, người mặc áo xanh ngồi trước cửa sổ sẽ nằm xuống bàn nghỉ ngơi sau khi uống rượu cho đến canh năm, nàng cũng có thể lui xuống.

Nhưng hôm nay vừa qua canh tư, ca cơ đã nhìn thấy khách nhân áo xanh giơ ngón tay, mang theo ba phần ánh mắt say rượu, nhìn về phía đường phố ngoài cửa sổ.

Khúc âm dừng lại, ca cơ thoáng thò người ra, nhìn vê phía đường phố không biết từ lúc nào đã có tuyết rơi, đã thấy có một lão giả mặc văn bào, hai tay chắp sau đi tới.

Lão giả tướng mạo nho nhã, ước chừng đã ngoài năm mươi nhưng vẫn có vẻ ngoài tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt giống như của những vị quan triều đình không bao giờ lui tới phố sau.

Ca cơ thấy vậy, còn tưởng rằng cha của tửu khách tìm tới, đáy mắt rõ ràng có chút hoảng hốt:

"Khách quan, vị này là?”

Tửu khách áo xanh cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ móc ngón tay, một vò rượu cũ chưa mở bay ra ngoài cửa sổ, nhìn như bốn bề yên tĩnh, nhưng ngay cả gió tuyết trên trời cũng bị ảnh hưởng.

Trên đường lão nhân chậm rãi giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nắm chặt vò rượu, không hề gây tiếng động cười nói: "Đều nói Hoa đại hiệp tiêu sái bất kham, ra tay hào phóng, thích kết giao tửu hữu, hôm nay vừa thấy, danh bất hư truyền."

lông công dựa vào cửa sổ ngồi ở trước cửa sổ, đáy mắt mang theo ba phần nghi hoặc: "Các hạ là thần thánh phương nào?"

Lão giả thuận miệng nói: "Hiệp du ngàn dặm trên đất Yến, bảo Kiếm long chiếu sáng đấu tây, say nhắm mắt miệng còn ca hát, sương bạc mái đầu còn nghe tiếng vượn kêu, một vũ phu già nửa đời vào nam ra nắc thôi, tên tuổi không đáng nhắc tới."

"Các hạ là Long Chính Thanh?”

"Ha ha...

Lão giả không trả lời trực tiếp mà quay đầu nhìn ca cơ bên cạnh: "Cô nương đi xuống đi, có vài thứ nghe không được, dễ dàng dẫn tới họa sát thân."
Bình Luận (0)
Comment