Chương 1120: Bái Mộ
Chương 1120: Bái MộChương 1120: Bái Mộ
Đại địa Tây Bắc vẫn còn đang trong màn sương mù, mà thành Lâm An ở bên cạnh biển Đông Nam vẫn còn đang lả tả rơi xuống mưa thu.
Trên núi nhỏ bên sông, trông bốn hoa xanh cây cối, một ngôi mộ được chôn ở giữa non xanh nước biếc.
Lạc Ngưng mặc áo xanh, gương mặt lạnh lùng không trang điểm, quỳ gối trước một ngôi mộ vợ chồng chôn cùng, đốt tiền giấy trong ống sắt.
Đã cách nhiều năm, vẻ mặt của Lạc Ngưng đã không còn đau lòng đau thấu tim gan như lúc thiếu nữ, nhưng trong đôi mắt đẹp như hoa đào vẫn còn có thương cảm, bờ môi mấp máy, nói ra trải nghiệm những năm nay của mình.
Mộ bia hậu táng là vợ chồng của trang chủ Đông Lăng sơn trang, tuy chưa từng danh chấn Đại Ngụy, nhưng đặt ở Giang Châu cũng coi như là một chỗ hào kiệt.
Trang chủ Lạc Anh, sinh ra ở chợ búa Lâm An, sáu tuổi bái nhập sơn môn, từ làm việc vặt gánh nước chẻ củi , dựa vào thiên tư thông minh, lại biến thành phu xe nhỏ của đại tiểu thư, cần cù chăm chỉ mười năm, luyện thành một thân văn võ nghệ, được lão trang chủ nhìn trúng, thành ở rể của Lạc gia.
Vốn dĩ câu chuyện giang hồ nên được mọi người ca tụng này, nhưng đáng tiếc là sơn trang Đông Lăng vốn có một đại đồ đệ, thiên tư ngộ tính đều mạnh hơn Lạc Anh, nhưng chí khí ngạo không muốn ở rể.
Lão trang chủ đã là chưởng môn của một phái, cũng là chủ nhân của một nhà, trên phương diện lựa chọn người thừa kế nhất định là nghiên vê phía Lạc Anh thiên phú bình thường nhưng cam chịu ở rể Lạc gia.
Sư phụ nghiêng về tử tôn nhà mình, ở giang hồ là chuyện thường, đồ đệ chí khí cao, hơn phân nửa đều sẽ ra ngoài tự lập môn hộ.
Nhưng theo đại đồ đệ thấy, Lạc Anh cũng là kẻ ngoại lai, dựa vào nịnh bợ đại tiểu thư, mới lăn lộn đến vị trí người thừa kế, căn bản không xứng nâng lên cơ nghiệp của Đông Lăng sơn trang.
Đại đồ đệ lúc ấy bị tức giận mà rời đi, nhưng ngày lão trang chủ thọ hết chết già lại trở về sơn trang Đông Lăng, đầu tiên là đưa ma cho sư phụ, sau đó nói ra bất mãn nhiều năm trước mặt vô số bằng hữu giang hồ, lại động thủ với trang chủ Lạc Anh.
Lúc ấy Lạc Ngưng còn nhỏ tuổi, cũng không rõ xảy ra chuyện gì cụ thể, chỉ biết qua không tới mấy ngày, cha đã bởi vì trọng thương mà chết, sau đó không mấy năm, mẹ cũng buồn bực mà chết, toàn bộ gia tộc đã tản đi.
Bởi vì chuyện này, đại đồ đệ kia thân bại danh liệt, khó mà đặt chân ở giang hồ, chạy đến đại mạc Tây Bắc, ý đồ trốn tránh chịu tội.
Cha mẹ đều trở về với cát bụi, chỉ còn một mình Lạc Ngưng, huyết hải thâm cừu như thế, sao nàng có thể nhịn được? Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, gia cừu vẫn còn, nàng vẫn phiêu bạt tứ phương, giang hồ Giang Châu, lại sớm đã quên những chuyện cũ năm xưa này. Tích táp - Hạt mưa tỉ mỉ rơi vào trên giấy dầu màu xanh.
Giáo chủ Bình Thiên giáo mặc váy trắng, hiếm khi mặc trang phục nữ tử, nhưng ngực vẫn quấn lấy ngực, thoạt nhìn có chút bằng phẳng, bởi vì gương mặt rất là tú lệ, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt trong suốt, tay trái chống ô giấy dầu, thoạt nhìn cũng có chút giống như là Bạch nương tử bái mồ mả nhỏ trong núi.
Mặc dù ăn mặc rất có mùi vị nữ nhân, nhưng sự bá khí của giáo chủ Bình Thiên vẫn không biến mất, đứng thẳng tắp, ánh mắt quét mắt nhìn về phía bờ sông, nghiêng tai lắng nghe những lời đàm tiếu đi ngang qua trên du thuyền:
Thái hậu nương nương nghe nói phải vê quê thăm hỏi, có lẽ sắp đến rồi, sợ là người người ở thành Giang Châu lại cảm thấy bất an rồi.
"Vì sao? Thái hậu nương nương rất khó hầu hạ sao?"
"Đâu chỉ khó hầu hạ, mà còn có danh tiếng là 'Giang Châu nhạn, ai ở thành Giang Châu mà không biết? Trưởng nữ của Tần gia được Tần quốc công sủng ái, nếu muốn ánh sao trên trời cũng có thể hái xuống thả vào trong Tú lâu."
Bảo chủ của Tiêu Sơn Bảo Lợi hại không? Là bá chủ của một châu, kết quả tới thăm hỏi, bị Tần đại tiểu thư biết được tay nghề của hắn tốt, để hắn làm một chiếc xe nhỏ có thể tự mình chạy, làm không được sẽ khóc, để cả nhà họ Tần cuống lên.
"Cuối cùng có làm được không?"
"Nếu không làm được, quân giới của thuỷ sư Giang Châu có thể sẽ giao cho nhà khác làm, Tiêu Sơn Bảo có thể nghĩ cách gì được chứ? Nghe nói Tiêu bảo chủ tóc bạc mấy sợi, cứng rắn chế tạo ra một chiếc xe nhỏ xảo đoạt thiên công, không trâu không ngựa có thể chạy một khắc đồng hồ, kết quả không đầy ba ngày đã bị Tần đại tiểu thư tháo tung ra, lại gọi người tới lắp lại."
'Chậc chậc chậc."
"Lại nói bên kinh thành, xuất hiện một Dạ Kinh Đường, tình thế rất mãnh liệt, năm chưa tròn hai mươi đã được phong quốc công, đứng thứ ba hàng Bát khôi, ngươi nói lần này có thể đi theo thái hậu hay không?”
"Hẳn là sẽ không, ta nghe nói mấy ngày trước ở kinh thành, Dạ Quốc Công và Du Hiệp số một của Bắc Lương đánh nhau, Thừa Thiên môn đều bị đánh sập, ở trong nhà dưỡng thương."
"Vậy thì quá tiếc rồi."
Lời đàm tiếu truyền vào trong tai, đuôi lông mày giáo chủ Bình Thiên cau lại, đáy lòng ngược lại hiện ra mấy phần kinh ngạc.
Là nữ nhân mạnh nhất trong toàn bộ thiên hạ, giáo chủ Bình Thiên đương nhiên hiểu được sự lợi hại của Hoa Linh, có thể có chênh lệch với nàng, nhưng thiên phú đặt ở hai triều Nam Bắc đều là hàng đầu, thuộc về một trong những người luyện võ có thể tiếp nhận vị trí của Phụng Quan Thành sau này.
Giáo chủ Bình Thiên vốn cho rằng, Dạ Kinh Đường muốn vượt qua Tuyền Cơ Chân Nhân thì còn phải luyện nửa năm, lúc này mới bao lâu mà đã ngăn được Hoa Linh và nàng chỉ thiếu một Long Chính Thanh rồi. Xem ra lấy chiến dưỡng chiến, trong chém giết võ học tinh tiến, chính là phương pháp tăng thực lực lên nhanh nhất.