Chương 1125: Người Hồng Hoa Lâu Đón
Chương 1125: Người Hồng Hoa Lâu ĐónChương 1125: Người Hồng Hoa Lâu Đón
Đông, đông ——
Trong tiếng chiêng vang vọng, bảo thuyền tựa vào bên bờ, bàn đạp hạ xuống, Thái hậu nương nương với váy phượng hoa mỹ xuất hiện trong tâm mắt của mấy trăm người.
Thế gia thủ lĩnh tới nghênh đón vẫn còn quan lại, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ:
"Cung nghênh Thái hậu nương nương về quê..."
Thái hậu nương nương trở lại nơi trưởng thành từ thuở nhỏ, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng hiển nhiên trước mặt mọi ngườui không thể thất thố, đầu tiên là giơ tay lên nói: "Miễn lễ." Sau đó mới được Hồng Ngọc đỡ xuống, đi tới trước mặt Tần tướng và mẫu thân, cười khanh khách mở miệng:
"Cha, mẹ, sao các ngươi lại hành lễ chứ..."
"Suyt!"
Triệu phu nhân thấy nữ nhi đã trở thành Thái hậu mười năm, còn vui buồn thể hiện lên mặt ngoài, không giống Thái hậu, vội vàng nhíu mày ra hiệu trung thực đứng nghiêm, sau đó giương mắt nhìn về phía hậu phương.
Phía sau đều là nữ quan đi theo, Phạm Thanh Hòa giả bộ y nữ đứng trong đó, mà Nữ Đế đề phòng bị nhận ra, mặc quần áo cung nữ tâm thường, còn mang theo nón che, trốn ở phía sau cùng.
Đi gần Thái hậu nương nương chính là thủ lĩnh Ám vệ của bội đao Dương Lan, cùng với Dạ Kinh đường, người mang áo bào màu đen.
Triệu phu nhân tiến vào cung bái kiến nữ nhi, nhận ra Dương Lan vốn tưởng rằng công tử trẻ tuổi bên cạnh này là Ám Vệ công công đi theo.
Nhưng nhìn tướng mạo, thân thể, thế nào cũng không giống một thái giám.
Khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng như thế, thể trạng còn long tinh hổ mãnh, lại bên cạnh thái hậu ở góa, sao lại giống như Thái hậu ghi chép trong tạp thư...
Triệu phu nhân ngắm Dạ Kinh Đường một chút, đáy lòng thầm nói không ổn —— con gái chẳng lẽ không chịu nổi tịch mịch, thật sự lén lút tìm trai nuôi dưỡng? Cái này đặt ở trên sử sách cũng không kỳ lạ, nhưng làm sao có thể mang ra nhiều người như vậy?
Cho dù nữ Đế có thể làm như không thấy, cũng không thể công nhận bao nuôi ra bên ngoài...
Ánh mắt Triệu phu nhân phức tạp, nắm chặt tay Thái hậu, ra hiệu công tử áo đen bên cạnh:
"Vị này là ai vậy?”
Thái hậu nương nương tự nhiên không tiện nói đây là tình lang mà nàng len lén tìm được.
Bởi vì Dạ Kinh Đường cũng được phong quốc công, ngồi ngang hàng với cha nàng, trước mặt người khác ngại nói ra hẳn, nên chỉ khách sao, chỉ kề sát vào tai thấp giọng nói vài câu.
Triệu phu nhân nghe được là quốc công vang danh Đại Ngụy, trẻ tuổi tuấn lãng như vậy, đáy mắt quả thực kinh ngạc, đưa tay định bắt chuyện, nhưng bị Thái hậu giữ lại:
"Vâ nhà đi, nơi này quá nhiều người, ta có chút mệt mỏi."
Triệu phu nhân thấy vậy cũng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu thi lễ, sau đó đỡ nữ nhi trở về.
Giang An Công Tần Tương Như, tự nhiên không tiện ở trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, khe khẽ nói nhỏ với nữ nhi, ở bên cạnh vuốt râu cùng quan lại thân hào nông thôn tới nghênh đón cười ha ha khách sáo:
"Thái hậu nương nương đi đường xa tàu thuyền mệt mỏi tới đây, trong nhà chuẩn bị tiệc tẩy trân, chư vị cũng đều mời ngồi trong phủ... Hồng Ngọc, ngươi cũng coi mình là khách sao? Còn không dẫn đường."
"Vâng lão gia...
"Ngươi ôm là... AI Tuyết ưng tròn như vậy, ngược lại hiếm thấy..."
"Chít chít - "...
Dạ Kinh đường cũng không chen vào, đi theo hộ vệ ở phía sau, lúc ra khỏi bến tàu, phát hiện trong đám người ngoài cảng, còn có mấy chiếc xe ngựa, bên trên treo cờ hiệu của Thuyền hành.
Tam đương gia Hồng Hoa Lâu Trân Thanh Trần thúc, ăn mặc như Đương gia bình thường, cũng ở trong đám người nhìn ra xa bên này, thoạt nhìn là tới đón người, nhưng mà chênh lệch quá lớn, nên xấu hổ không dám tiến vào tiếp đón.
Dạ Kinh Đường thấy vậy sững sờ, thừa dịp người đi trước không chú ý, đưa vật tùy thân cho Thanh Hòa hỗ trợ cầm lấy, lặng lẽ rời khỏi đội ngũ đi tới ven đường, tiến lên chắp tay thi lễ:
"Trần thúc."
"Hai! Không chịu nổi..."
Trân Nguyên Thanh vội vàng đưa tay chống đỡ, sau đó đi vào chỗ yên tĩnh sau toa xe:
"Thiếu đương gia đã vào những người quyền hành, hành lễ cho ta thì sao? Đám người Tam Nương đâu?”
"Tam nương ngồi thuyền buôn tới đây, phỏng chừng buổi tối mới có thể đến. Trần thúc không phải là ở Lương Châu sao? Khi nào trở vê?"
Trân Nguyên Thanh xua tay nói:
"Đám mọi rợ Lương Châu kia... Không phải đã nói ngươi, người giang hồ bản địa Lương Châu quả thực không giảng đạo nghĩa, ta và Tống Trình ở Hắc Thạch Quan tuyển chọn nhân thủ mở đường khẩu, Tống thúc ngươi vì xem phẩm tính, sắp xếp người chiêu mộ ở khách sạn, cố ý lộ ra chút, đặt ở trong phòng, sau đó giả vờ ra ngoài làm việc, nhìn xem những người này có phản ứng gì.
"Kết quả rất tốt, buổi tối bọn họ lại vì trộm đồ mà đánh nhau, thật vất vả mới có một người thành thật không bước ra khỏi phòng, đi vào xem xét, đã nhảy ra từ cửa sổi
"Lúc ấy nếu không phải ta lôi kéo, trên tay Tống thúc ngươi đã có thêm hơn mười mạng người..."
'Ách..."