Chương 1174: Tốt Quá
Chương 1174: Tốt QuáChương 1174: Tốt Quá
Dạ Kinh Đường sững sờ, quay đầu nhìn một chút, miệng cũng không dám cắm.
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy Ngưng Nhi gọi viện binh, có chút sợ sệt, muốn xoay người xuống dưới nằm, tiếp tục giả vờ làm tiên tử chịu nhục.
Hiển nhiên Ngưng Nhi không đồng ý, ngồi dậy đỡ lấy eo nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi giỏi lắm, cứ tiếp tục đi, đúng lúc dạy ta và Tam Nương một chút, để chúng ta xem bản lĩnh của ngươi lớn cỡ nào
Nói xong, một tay giúp giải khai dây buộc phía sau và nơ con bướm bên eo, còn nhét vải nhỏ lên mặt Dạ Kinh Đường.
Tuyền Cơ Chân Nhân tính cách quá cứng nhắc, thấy Ngưng Nhi muốn khiến nàng nhận sợ, trạng thái càng khoa trương, lười nhác đáp: "Da mặt ngươi mỏng, đúng là nên học nhiều một chút, nhìn cho kỹ vào."
Dứt lời, tay nâng bánh bao mềm chủ động để lên mặt Dạ Kinh Đường: "Kia..."
"Ô.."?1
Lạc Ngưng ngồi ở bên cạnh, thấy vậy sợ ngây người, muốn đánh một cái nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bịch bịch bịch -
Rất nhanh, trong viện vang lên tiếng bước chân.
Cửa phòng đẩy ra, Bùi Tương Quân chậm rãi đi tới, nhìn vê phía trong phòng: "Sao vậy? Kinh Đường trở về rồi?"
Lạc Ngưng vén rèm lên, đáy mắt có chút xấu hổ và giận dữ: "Tam Nương, ngươi xem nàng một chút.
Lúc đầu Bùi Tương Quân vẻ mặt như thường, đảo mắt nhìn thấy cảnh tượng không nói thành lời trong đó, sắc mặt đỏ lên, vội vàng quay đầu đi: "Ngươi có bệnh à? Ta xem chuyện này để làm gì? Thật là... ta vê đây."
Lạc Ngưng cảm thấy nếu Tam Nương đi, nàng phải nhìn Thủy Nhi khoe khoang một đêm, lập tức đứng dậy đi tới trước mặt, cài cửa sau đó kéo Tam Nương đến trước giường, đẩy lên trên: "Đã đến rồi, ngươi chạy cái gì?"
"Ngươi làm cái gì? Có biết xấu hổ hay không?"
"Nàng không xấu hổ, ngươi xấu hổ cái gì?"
"Ai, ngươi đừng kéo y phục ta, ta... ta tự cởi."
Dạ Kinh Đường chỉ có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn, cũng nói không thành tiếng, chỉ giữ im lặng, một mình thừa nhận hết thảy.
Hôm sau. Phía Đông hửng sáng, tường trắng ngói xanh lượn lờ khói bếp, bên ngoài bức tường cũng vang lên tiếng chợ búa ồn ào.
Trong phòng khách, Chiết Vân Ly buồn ngủ lăn qua lộn lại, vuốt vuốt bụng có chút đói, lại giang hai cánh tay duỗi lưng một cái: "Haizzz...'
Lưng duỗi một nửa lại cảm thấy ngực hơi mỏi, mở con ngươi ra dò xét mới phát hiện cái yếm thêu Chim Chim sư nương cho nàng có chút chật.
Chiết Vân Ly chớp chớp mắt, đứng dậy đi vào trước bàn trang điểm, chiếu tấm gương, lại lấy trường đao Dạ Kinh Đường tặng dựng dưới đất đo chiều cao sau đó có chút thất vọng: “Ai..."
Chiết Vân Ly làm sai nha, người trong lòng sùng bái nhất không ai qua được sư phụ, hình mẫu thuở nhỏ trở thành giống như sư phụ, khi tới kinh thành, hình mẫu lý tưởng lại có thêm một nữ vương gia.
Nữ vương gia võ nghệ bình thường nhưng cũng là eo nhỏ chân dài bộ ngực lớn, khí thế kinh người, đứng chung một chỗ với Kinh Đường ca, dù nàng không thích cũng cảm thấy trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Vì lớn lên nhanh chóng, hơn nửa năm nay Chiết Vân Ly ăn ít, chăm chỉ luyện võ, chỉ tiếc trời không toại lòng người, cao không được bao nhiêu, thân thể trông càng ngày càng mềm mại, giống như tiểu thư văn nhã tay trói gà không chặt.
Chiết Vân Ly quan sát tấm gương một lát, yếu ớt thở dài một hơi, rất có loại Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, chậm rãi thay y phục tiểu thư, sau khi rửa mặt, một mình rời khỏi tiểu viện, muốn đi ra đường ăn sáng một lúc, tiện tay mang một phần vê cho sư nương tránh để sư nương thấy nàng không biết lễ phép lại bắt nàng làm bài tập.
Sắc trời vừa hửng sáng, mặt trời còn chưa ngoi lên đỉnh núi, đại trạch Trân gia cũng không có bao nhiêu người.
Chiết Vân Ly đi ra cửa viện, thuận lối nhỏ đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước chợt phát hiện trong viện bên cạnh có vài động tĩnh: “Chờ một chút...'
Tựa như giọng nói của Lục di, nghe vẫn rất mỏi mệt. Đáy mắt Chiết Vân Ly hiện ra vẻ hồ nghi, đi đến cửa sân nhìn về phía nhà chính: "Lục di?"
Trong phòng an tĩnh lạ thường.
Sau đó giọng nói của sư nương từ trong nhà vang lên: "Vân Ly? Con dậy rồi? Ta và Thủy Nhi di của con đang nói chuyện."
Nói chuyện?
Chiết Vân Ly dừng bước chân lại, đáy mắt hiện ra ba phần cổ quái nhưng cũng không dám suy nghĩ hai người đang làm trò gì tiểu hài tử không nên biết, ngẫm lại xoay người đáp: "Con đi ăn điểm tâm, hai người muốn ăn gì? Con mua về cho hai người."
"Không cần đâu, ta sẽ tự đi ăn. Hôm nay khí trời tốt, cho phép con dạo chơi không cân chép sách.
Chiết Vân Ly hai mắt tỏa sáng, sợ sư nương hối hận, quay đầu muốn chạy nhưng đi được hai bước lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi: "Sư nương, cái kia... ân..." "Sư phụ con ở ngoại ô bến tàu phía Tây." "A tốt quá, con đi đây sư nương!"