Chương 1179: Dừng Lại Đúng Lúc
Chương 1179: Dừng Lại Đúng LúcChương 1179: Dừng Lại Đúng Lúc
Binh khí của Dạ Kinh Đường nhiều dùng không hết, trước mắt không có ý đặt làm binh khí mới, nhưng vẫn muốn đi Tiêu Sơn Bảo tìm Long Chính Thanh, giang hồ danh túc đều đến đó, giờ cũng là cơ hội tốt để đục nước béo cò, lập tức trả lời: "Không cần đâu, trước mắt ta cũng không thiếu binh khí, nếu như cần, theo quy tắc giang hồ cũng phải tự mình tấn kiến, nhờ người truyền tin thì quá kiêu ngạo...
"Cũng thế... vậy Tân mỗ cáo từ trước."
"Đi thong thả..."
Trong khách viện im ắng, mấy cung nữ tùy hành mà đến ngồi trong hành lang đình viện, thỉnh thoảng có người đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn một cái, xác định không có vấn đề gì lại lặng yên thoái lui.
Trong phòng, Nữ Đế nằm thẳng trên giường, đêm qua đại chiến mặc dù không bị thương nhưng Minh Long Đồ của nàng có một phân là hàng giả, tiêu hao tinh khí thần rất nhiều, không tĩnh dưỡng đàng hoàng hai ba ngày thì rất khó khôi phục như lúc ban đầu, từ hôm qua đến bây giờ chỉ có buổi sáng ăn vài miếng sau đó lại ngủ say.
Phạm Thanh Hòa là nữ đại phu riêng của Dạ Kinh Đường, cũng không phụ trách chăm sóc Nữ Đế, buổi sáng giao ban cho y nữ, vì Nữ Đế ngủ ở trong phòng nàng nên nàng không có chỗ ở, đến hoa viên Quốc công phủ thả Chim Chim.
Hôm qua Chim Chim chạy tới phòng Thái Hậu sau đó bị Hồng Ngọc ôm ngủ, tỉnh giấc tìm không thấy Dạ Kinh Đường, Thái Hậu lại tán gẫu với Triệu phu nhân, nó không tiện tới xin cơm lại chạy trở về khách viện.
Lúc này Chim Chim đứng bên chân Phạm Thanh Hòa, nhìn ra cảnh sắc Đông Hồ, lông và cánh tung bay theo gió.
"Ục ục chít chít" hai tiếng, thoạt nhìn đang cảm thán thay cho Phạm tỷ tỷ có chút thất thân —— Tạc Dạ Vũ Sơ Phong Sậu, Nùng Thụy Bất Tiêu Tàn Tửu. Thí Vấn Quyển Liêm Điểu, Khước Đạo Hải Đường Y Cựu...
Phạm Thanh Hòa nghiễm nhiên không hiểu ý Chim Chim, cầm một đóa hoa trà trong tay, hững hờ ngắt cánh, cũng không biết mình suy nghĩ cái gì.
Là tộc trưởng, nàng từng phiêu bạt tứ hải, tìm kiếm biện pháp để Đông Minh Bộ quật khởi lần nữa, chịu nhiều khổ cực, cũng chịu đựng sự cô đơn mà cái tuổi này không nên chịu, đến cuối cùng thậm chí gặp được yêu nữ quấn chặt lấy mình, tất cả đều biến thành động lực để nàng tiếp tục tiến lên phía trước.
Về sau không biết thế nào lại gặp Dạ Kinh Đường, cũng bắt đầu từ khi đó, cuộc sống của nàng đảo lộn long trời lở đất.
Bởi vì có ỷ lại, đao treo đỉnh đầu Đông Minh Bộ bỗng nhiên không còn, chẳng sợ người Bắc Lương đuổi cùng giết tận, thậm chí ngay cả ngày Đông Minh Sơn mất mùa đều không cần buồn bã kiếm lương thực, chỉ cần chạy tới nói với nam nhân một tiếng là đủ.
Phạm Thanh Hòa biết sự bảo hộ này không dễ có được, vì thế không tiếc vạn dặm xa xôi chạy tới Đại Ngụy, muốn dốc hết toàn lực hỗ trợ Dạ Kinh Đường, đáp lại những ân tình này cũng khiến sự bảo hộ này duy trì lâu hơn, dù ngày nào đó nàng thay Dạ Kinh Đường cản đao, chết ở tha hương đất khách cũng vui vẻ.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ được là sự tình phát triển theo phương hướng là lạ.
Dạ Kinh Đường cũng không để nàng làm thủ hạ, thậm chí ngay cả chữa bệnh chữa thương đều không ỷ lại vào nàng, trước mắt xem ra chỉ muốn nàng lấy thân báo đáp.
Phạm Thanh Hòa nói trắng ra cũng là nữ tử giang hồ, rất xem trọng tình cảm, tuyệt sẽ không lấy thân thể làm đại giá đổi lấy an ổn, theo lý thì hẳn phải tức giận mới đúng.
Nhưng tại sao lại biến thành như bây giờ, trước cho Dạ Kinh Đường sờ soàng, múa ngực trước mặt, lại bị hôn cả buổi sau đó còn ôm ngủ, đã như vậy rồi, tiếp theo sẽ là gì nữa?
Tiến thêm bước nữa e là sẽ mang bầu, vậy phải làm sao bây giờ? Phạm Thanh Hòa càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, dù sao nàng là cầu nối giữa Dạ Kinh Đường và chư bộ Tây Hải, nàng ở bên cạnh, Đông Minh Bộ mới quan trọng, nàng không ở bên cạnh, Đông Minh Bộ cũng chỉ là một đỉnh núi chưa từng đến với Dạ Kinh Đường mà thôi, nàng hoàn toàn trốn không thoát, cũng không muốn rời khỏi. Phạm Thanh Hòa nỗi lòng phiêu hốt, bất tri bất giác ngắt hết cánh hoa trong tay, chưa nghĩ rõ ràng tình cảnh trước mắt chợt nghe nơi xa truyên đến một tiếng: Keng -
Tiếng binh khí căng đứt.
Phạm Thanh Hòa hành tẩu giang hồ nhiều năm, đương nhiên cực kì mẫn cảm đối với âm thanh này, lấy lại tinh thần, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên ngoài Quốc công phủ, từ cổng sau tường viện thò đầu ra quan sát.
Cửa Quốc công phủ mở rộng, mấy cỗ xe ngựa ngừng ở cửa ra vào, hơn mười tên gia đỉnh và hộ vệ phủ vây quanh xe ngựa dưới ánh mặt trời ấm áp, trong mắt lộ vẻ kinh nghi đứng ngoài quan sát.
Dạ Kinh Đường thân vận hắc bào đứng giữa đám người, cầm đao mới trong tay đang chà đạp nó, sau khi dùng sức làm gãy xong thì lại đổi tư thái thanh tao nho nhã nói chuyện với người bên cạnh.
Mặc dù Dạ Kinh Đường rất khiêm tốn nhưng Phạm Thanh Hòa vẫn có thể nhìn ra sự kinh sợ và kính ngưỡng của những người xung quanh.
Địa vị cực cao lại không có chút kiểu cách nhà quan nào, bề ngoài tuấn lãng bên trong tài hoa đầy bụng, không cần cố làm ra vẻ đã có thể khiến người ta kính sợ trong lòng, nam nhân như vậy, chỉ sợ không có cô nương nào sẽ không thích. Phạm Thanh Hòa lặng lẽ liếc trộm, cảm thán, sau đó cũng có chút không nghĩ ra, nam nhân hoàn mỹ không tì vết như thế tại sao lại lén mò lên giường nàng chứ, thích cứ việc nói thẳng, sao có thể dùng sức mạnh tổn hại hình tượng nha. Suy nghĩ lung tung một lát, mấy cỗ xe ngựa và gia đỉnh cáo từ rời đi, Dạ Kinh Đường đứng trước sư tử đá đưa mắt nhìn.
Phạm Thanh Hòa biết Dạ Kinh Đường phải vào trong, vốn định lén trở vê nhưng Chim Chim đi cùng thăm dò với nàng lại mở miệng chào hỏi: "Chít chít!"