Chương 126. Bị Gài
Dạ Kinh Đường biết sẽ không dễ dàng như vậy, gật đầu cười một tiếng:
"Tạ ân sủng của Tĩnh Vương. Ta còn phải đi Vọng Lâu báo bình an với đám người Thương đại nhân, hay là để chim chim bồi tiếp điện hạ, ta đi trước một chuyến?"
Nếu không xuất hiện trong thời gian ấn định ở trạm gác ngầm sẽ khiến những ám vệ khác nghĩ rằng có chuyện xảy ra. Đông Phương Ly Nhân biết vậy nên cũng không có giữ lại, ném thanh đao trả cho Dạ Kinh Đường:
"Đi nhanh về nhanh, bản vương vẫn chờ ngươi dạy đao pháp, không dạy nổi thì ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc học « Đồ Long Lệnh » ."
Aizz. . .
Dạ Kinh Đường cảm thấy khi hắn học được Đồ Long Lệnh, nói ít cũng phải nửa năm hay một năm gì đó, lập tức bất đắc dĩ gật đầu, thu hồi bội đao chắp tay thi lễ, bước nhanh rời khỏi Cảnh Phúc cung. . .
Lúc Dạ Kinh Đường và Đông Phương Ly Nhân ở trong đình viện giao lưu võ nghệ, cũng không có chú ý đến ở một điền viện cách đó không xa, có một đạo ánh mắt dò xét.
Nữ Đế thân mang váy đỏ chót khoanh hai tay, quan sát muội muội và công tử tuấn mỹ. Thuở nhỏ, hai người lớn lên cùng nhau, thường xuyên cãi nhau ầm ĩ trong đình viện này,...đáy mắt hiện ra mấy phần cảm thán. Lúc đó Ly Nhân rất khỏe, thích múa thương luyện bổng, nhưng lại không phải là đối thủ của nàng, nàng khi đó cũng không khách khí thường xuyên trêu chọc Ly Nhân là tiểu nha đầu ngốc.
Đoạn thời gian kia nhớ đến vẫn thấy rất thú vị, chỉ tiếc bây giờ hai người đều đã trưởng thành, luận bàn đùa giỡn giống năm đó, rất khó!
Trong cung, các thủ hạ Tông Sư lại rất kính trọng Tĩnh Vương, luôn không có ai thoải mái cùng Ly Nhân đánh nhau, lại càng không cần phải nói tới đùa giỡn.
Mà tên Dạ Kinh Đường này không giống như vậy, dung mạo tuấn tú bất phàm, thiên phú tốt giống nàng năm đó. Mặc dù trêu chọc hù dọa Ly Nhân nhưng vẫn là biết chiều theo tính cách kiêu ngạo của nó, nên sợ liền tỏ ra sợ hãi, không đến mức để Ly Nhân mất hứng.
Nam nhân như này, có thể nói là người trong mộng của nữ nhân, cũng khó trách Ly Nhân đối đãi đặc biệt với hắn, thậm chí còn dám giấu diếm thân tỷ tỷ như nàng.
Dạ Kinh Đường cầm đao rời đi được một lúc, Ly Nhân vẫn nhìn theo phương hướng của hắn, sắc mặt thoáng nhẹ một chút tâm sự.
Qúa trình luyện đao sau đó: luyện được hai lần liền quay đầu lại nhìn, mong Dạ Kinh Đường nhanh làm xong việc trở về. Nàng cứ như vậy tiếp tục luyện đao để điều phối cảm xúc. Tình huống này, rõ ràng là Ly Nhân đã có ý với Dạ Kinh Đường, muốn tiếp tục phát triển. . .
Chẳng qua, Dạ Kinh Đường dường như chỉ coi Ly Nhân là nữ vương gia, không hề động tâm, thậm chí luôn cố gắng duy trì khoảng cách. . .Vừa nghĩ tới điểm này, Nữ Đế âm thầm nhíu mày.
Đây chính là vấn đề lớn, Ly Nhân tính cách cao lãnh không biết cách biểu đạt tình cảm, để nàng tự theo đuổi người thương trong lòng, chỉ sợ theo đuổi ba năm cũng chưa có kết quả, nói không chừng cuối cùng còn rơi vào kết quả theo đuổi không được, tinh thần chán nản bi thương. . .
Nữ Đế hơi suy nghĩ, nhìn phương hướng Dạ Kinh Đường rời đi, quay người rời khỏi chỗ. . .
Thời gian ước chừng đã đến mười giờ tối, từ lúc tiến cung, Dạ Kinh Đường gặp Đông Phương Ly Nhân hai lần.
-----
Để tránh Đông Phương ngây ngốc đợi lâu, Dạ Kinh Đường mang theo chim chim nhanh chóng đi từ Vọng lâu thẳng đến Cảnh Phúc cung.
Nhưng không biết có phải trong cung tà môn hay không? Hắn chỉ vừa xuyên qua mấy cung các, còn chưa đến Cảnh Phúc cung, đi đến nửa đường thì nhìn thấy một cung nữ lẻ loi trơ trọi đi qua đi lại bên trong hành lang.
Cung nữ tay cầm đèn cung đình, mặc bộ đồ màu đỏ, dáng người nở nang dung mạo cũng được xem như khuynh quốc khuynh thành. Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng từ khí chất đặc biệt trên người kia cũng có thể nhận ra là ai.
Ngọc Hổ cô nương?
Dạ Kinh Đường đứng trong màn đêm, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.
Chức trách vốn có của hộ vệ là theo dõi người khả nghi, nhìn thấy cung nữ hôm qua gặp ở Minh Ngọc Lâu, ánh mắt còn hiện lên vẻ buồn rầu, hắn liền bước lại gần hành lang, lấy khẩu khí thị vệ để mở miệng nói:
"Người nào nửa đêm ở đây. . . Ngọc Hổ cô nương?"
Đại Ngụy Nữ Đế chờ đợi bên trong hành lang đã lâu, lúc này đáy mắt hiện lên một chút ý cười nhưng mà trên nét mặt vẫn là tâm sự nặng nề:
"Dạ công tử? ! Ngươi làm sao. . ."
"Tĩnh Vương lệnh ta làm hộ vệ tuần tra hoàng cung. Ngọc Hổ cô nương vì sao một thân một mình ở đây? Gặp phải phiền phức gì chăng?"
"Aizz ~ "
Hai đầu lông mày Nữ Đế mang theo vẻ buồn rầu:
"Cũng không phải phiền phức gì. Chỉ là biểu chiều ta phục thị Thánh thượng tắm rửa tại Xán Dương Trì, không biết có phải lúc thoát y đã không cẩn thận hay không! Ngọc bội tùy thân mà mẹ ta lưu lại bị thất lạc...”
Dạ Kinh Đường khẽ nhíu mày:
"Vậy sao ngươi không đi tìm mà lại đứng ở đây?"
Đại Ngụy Nữ Đế khẽ cắn môi dưới, thần thái điềm đạm có một chút đáng yêu như muốn tìm sự trợ giúp. Thái độ này nếu là bày ra trước các văn võ bá quan ngày thường đối với nàng sợ như sợ cọp có lẽ sẽ khiến bọn họ ngoác mồm mà kinh ngạc:
"Trong cung không thể đi loạn, ta không có lý do đi tới tìm. . . Xán Dương Trì đều sẽ được cọ rửa vào mỗi sáng sớm, nếu là bị thái giám cung nữ nhìn thấy thuận tay lấy đi, không tìm về được. . . Công tử là ám vệ, không biết có thể. . ."