Chương 1262: Nghỉ Sớm
Chương 1262: Nghỉ SớmChương 1262: Nghỉ Sớm
Tả Hiền Vương ngẫm nghĩ, thản nhiên đáp:
"Dạ Kinh Đường chỉ cần dám bước nửa bước vào Tây Hải, bản vương sẽ cho hắn một đi không trở lại, lần trước vẫn chưa tính sổ rõ ràng với hắn, nếu không bị việc này trì hoãn, bản vương đã tự mình xuất trận trả thù."
Sư Đạo Ngọc biết Dạ Kinh Đường, đứa con rơi của Thiên Lang Vương là một tai họa lớn cho triều đình, tin tức truyền đến là hắn sẽ tới lấy Tuyết Hồ Hoa, hiện giờ không cần nhiều lời nữa.
Vào ban đêm, ở giao giới của huyện Giang Châu và huyện Lâm Sơn.
Lộc cộc lộc cộc.
Một chiếc xe ngựa chở ba người một chim đi vào một trấn nhỏ vô danh.
Trong xe lóe lên ánh lửa, Tuyên Cơ Chân Nhân đang dựa vào chiếc giường nhỏ, trước mặt nàng là hai bầu rượu, đồ đệ càng ngày càng đi xa, nàng càng ngày càng nhàn tản, mặt nàng đỏ bừng, tay thì chống cằm ngân nga một bài hát, ánh mắt khi thì rơi vào bóng lưng bên cửa xe, khi thì cắn môi không biết nghĩ gì.
Thái Hậu không thể cưỡng lại rượu nhưng cũng không chịu được tửu lượng của Thuỷ Nhi, nàng bị choáng váng, dựa vào xe khều Chim Chim lẩm bẩm:
"Nhớ lần trước đi Ngọc Hư Sơn, lân đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là tiên tử trên núi, suốt ngày bám theo cái mông người, cuối cùng phát hiện chim sẻ Ngọc Hư Sơn còn đứng đắn hơn ngươi, ngươi nói ngươi là tu sĩ, trong những điều không thể phạm là giết, cướp, dâm, rượu, gian dối, ngươi đã phạm ba cái rồi, ngươi học đạo pháp kiểu gì vậy hả?"
Tuyền Cơ Chân Nhân bưng chén rượu lên nhấp, dò hỏi:
"Tai sao ta lại phạm ba điêu?"
Thái Hậu giơ tay ngọc lên bẻ ngón tay mấy lần:
"Không phải là đang uống rượu đây sao? Ngươi là võ giả, nhất định là phạm tội giết người, cũng có nói dối, miệng ngươi dám khẳng định không phạm ba tội này không?”
Đang nói chuyện, ngoài xe vang lên hai tiếng cười nhẹ:
"Ha ha. .
Thái Hậu thấy vậy, hơi ngồi dậy một chút, quay lại nói:
"Dạ Kinh Đường, chẳng lẽ ngươi thấy chuyện bản cung nói có vấn đề gì à?"
"Không, không. .'
Dạ Kinh Đường đang ngồi bên ngoài xe, Hồng Ngọc vừa thay Thái Hậu uống rượu để tránh mọi chuyện thêm bối rối.
Nghe Thái Hậu mắng Thủy Nhi, Dạ Kinh Đường cảm thấy Thái Hậu vẫn còn quá bảo thủ, Thuỷ Nhi về lý đã vi phạm năm điều cấm ky của Đạo môn. Những năm qua, để tìm được Minh Long Đồ, Thủy Nhi đi khắp miền Bắc Lương, lấy đi biết bao bí mật quân cơ, chắc chắn đã phạm vào tội trộm cắp.
Còn tội dâm ô, được nghiêm khắc dạy bảo cũng đi tong.
Dạ Kinh Đường sợ bị Thủy Nhi trừng trị nên không tham gia trò đùa này, trả lời xong, hắn thấy trời đã khuya nên dừng trước khách điếm trong trấn, quay lại nói:
"Trời sắp tối rồi, chúng ta ở lại trấn trước đã. -"
Thái Hậu uống rượu xong ngầy ngật, đang tìm chỗ ngủ, nghe vậy thì đỡ Thủy Nhi lên để nàng vịn mình rồi hai người lập tức xuống xe.
Dạ Kinh Đường kéo xe ngựa dừng ở sân khách điếm, đỡ Hồng Ngọc say khướt đi theo vào, thuê ba phòng rồi đưa Hồng Ngọc về phòng trước, nhưng không vì nàng là nha hoàn mà tuỳ ý đặt đại lên giường, hắn ngược lại giúp nàng cởi giày và đắp chăn rồi đi mới sang phòng bên cạnh. .
Thái Hậu uống rất nhiều, sau khi vào phòng liền nằm xuống giường.
Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi trước mặt giúp Thái Hậu đắp chăn mỏng để tránh những đêm đông nhiễm lạnh.
Dạ Kinh Đường đẩy cửa ngó vào trong, thấy thế liền hỏi:
"Có cần ta đi nấu canh giải rượu không?"
"Không, ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi, ngươi đã mệt mỏi cả ngày rồi."
Tuyền Cơ Chân Nhân nói xong, tựa người vào Thái Hậu, cố ý cắn môi dưới, ưỡn ngực ra như muốn thưởng cho Dạ Kinh Đường một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này thì tự nhiên như không mà nhẹ chân bước vào đi tới trước mặt Thuỷ Nhi.
Tuyên Cơ Chân Nhân thâm cau mày, cảm thấy lá gan của Dạ Kinh Đường có chút lớn, dùng ánh mắt ra hiệu Thái Hậu đang say rượu, dùng ánh mắt kiểu "Có bản lĩnh thì đến đây", kết quả là Dạ Kinh Đường đến gần, không chút do dự cúi đầu hôn lên môi hồng.
Tuyền Cơ Chân Nhân vốn định đánh thức Thái Hậu nhưng người này thế mà lại đến đây, sợ tư tình của mình bị phát hiện nên chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng đẩy Dạ Kinh Đường ra.
Dạ Kinh Đường hôn được hai cái, thấy Thuỷ Nhi không dám liều lĩnh thì đột nhiên có dũng khí, đặt tay lên ngực, nghiêm túc cảm nhận nhịp tim của mình, đến khi Thủy Nhi chậm rãi phản ứng mới im lặng dừng lại, thấy vậy kéo rèm lên:
"Cô nghỉ ngơi sớm đi, ta vê phòng trước."
?2
Tuyền Cơ Chân Nhân nhẹ nhàng liếm môi, biết rõ Dạ Kinh Đường ôm mình cũng không hề rơi vào bấy, tiếp tục giúp Thái Hậu đắp chăn.
Kẽo kẹt. Rất nhanh, cánh cửa đóng lại, khách điếm trở nên yên tĩnh. .
Tuyền Cơ Chân Nhân đắp chăn, đổ nước nóng giúp Thái Hậu lau mặt, đợi náo động qua đi, bóng tối càng sâu mới nằm xuống bên cạnh nàng.
Nàng tung chăn ra định ôm Hoài Nhạn ngủ. Kết quả, tay nàng chạm vào Hoài Nhạn đang say, nàng lẩm bẩm một câu:
"Đừng... Lỡ bị phát hiện thì phải làm sao. -"
"2"
Tuyền Cơ Chân Nhân khựng lại, cẩn thận nhìn Thái Hậu say rượu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, đang suy nghĩ học tập động tác của Dạ Kinh Đường vuốt ve dưa hấu.
Nhưng bàn tay của nàng và của Dạ Kinh Đường rõ ràng khác nhau. .
Thái Hậu nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức giật mình tỉnh dậy, cảm thấy có gì không ổn, cái khó ló cái khôn, dứt khoát ngẩng đầu giữ chặt tay tiểu tặc trước ngực, luống cuống hỏi:
"Thủy Nhi, ngươi muốn làm gì đấy?"
Tuyền Cơ Chân Nhân biểu cảm cứng ngắc nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, còn tranh thủ nhéo một cái:
"Thử nghiệm cảm giác một chút, ngủ sớm đi."
"Thủy Nhi, chẳng lẽ ngươi thích nữ nhân?"
"Làm sao có thể, đừng đoán mò."
Thái Hậu Nương Nương đảo khách thành chủ, sau khi thấy đã lừa được Thủy Nhi thì thâm thở phào một hơi, sau đấy làm ra dáng vẻ đề phòng, ôm ngực lăn sang một bên.