Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1265 - Chương 1265: Ta Chỉ Là Vũ Phu

Chương 1265: Ta Chỉ Là Vũ Phu Chương 1265: Ta Chỉ Là Vũ PhuChương 1265: Ta Chỉ Là Vũ Phu

Lúc này tâng mây đã đến dưới chân, giương mắt có thể gặp mặt trời lặn làm nổi bật vạn dặm biển mây, cảnh tượng có chút tráng lệ.

Tuyên Cơ Chân Nhân suy cho cùng là sư thúc Ngọc Hư Sơn, che chặt chẽ như thế nào thì vừa lộ diện bên ngoài đạo quán một cái thì vẫn bị đạo sĩ Ngọc Hư Quan nhận ra được, vội vàng tiến lên chào hỏi: "Lục sư thúc, ngài sao..."

"Trở lại thăm một chút, không cần kinh động mấy vị sư huynh, ta tự lo được."

"A tốt..."

Tuyền Cơ Chân Nhân căn dặn vẫn bối trong đạo quan không được trương cờ trống, dẫn theo Thái hậu nương nương tiến vào đạo quán, đi qua hành lang, tới bên ngoài kim điện.

Tuyền Cơ Chân Nhân mặc dù tính cách từ trước đến nay bất cần đời, giới luật gì đêu phạm vào nhưng đến trước mặt tổ sư gia vẫn không dám quá làm càn, đến bên ngoài kim điện, quay đầu lại nói: "Ta dẫn Thái hậu nương nương đi vào thắp hương, ngươi làm chút đồ ăn cho Chim Chim, đợi lát nữa lại đến."

Dạ Kinh Đường và Thủy Thủy đã lăn ga giường, cùng chạy đến trước mặt Đạo Môn tổ sư gia thắp hương, quả thật có chút phách lối, hắn cũng không có thói quen thắp hương bái Phật, lập tức cũng không nhiều lời, lấy ra thịt khô tùy thân mang theo, dẫn theo Chim Chim ngồi trong đạo quán ngắm cảnh mặt trời lặn ngã về tây, gió núi châm chậm.

Đang lúc hoàng hôn, người đến chủ phong dâng hương dần dần tản, ngoài điện chỉ có thể nhìn thấy hai đạo đồng quét rác trên bậc thang, trước cửa còn bày cái lư hương, bên trong khói xanh rải rác.

Dạ Kinh Đường đi dạo bên ngoài kim điện, cũng không có phát hiện cảnh sắc đặc biệt, thấy Thủy Nhi và Thái hậu thời gian ngắn không đốt xong hương, thuận thông đạo đi đến phía sau, tìm kiếm các cảnh điểm trên sách.

Năm đó đúng là Ngô Thắng Tà từng ở Ngọc Hư Sơn, vì thế miêu tả cảnh sắc Ngọc Hư Quan cực kì chính xác, chỗ rẽ, miệng giếng ven đường vân vân đều không khác gì thực địa, nhưng mà trăm năm trôi qua, một chút hoa cỏ cây cối vẫn có chút biến hóa.

Chim Chim rất thông linh tính, nhìn người đi đường đều rất yên tĩnh, biết nơi này không cho phép cãi nhau âm ï, trung thực đứng ở đầu vai nhìn bốn phía, còn khẽ ục ục chít chít, dựa theo suy nghĩ của Dạ Kinh Đường, hẳn là đang nói thầm: Không dám cao giọng chít chít, sợ kinh thiên hạ chim.

Một chim một người đi dạo một lát, dần dần đi tới phía sau Ngọc Hư Quan, phía trước chính là nơi thường ngày các đạo sĩ sinh hoạt.

Dạ Kinh Đường thấy vậy vốn định ngừng chân trở vê, nhưng nhìn ra xa, phía sau núi cỏ cây phồn thịnh, lắng nghe nơi núi rừng sâu xa truyền đến một chút tiếng vang: Đạp... đạp đạp... mặc dù khoảng cách cực xa, tiếng vang cũng nhỏ bé nhưng Dạ Kinh Đường thông qua bộ pháp tiết tấu vẫn có thể nghe ra đó là đi cửu cung bộ, hơn nữa lực đạo không đồng đều, nghe giống như là một hài đồng nặng không hơn trăm.

Dạ Kinh Đường thân là vũ phu, đối với cảnh tượng luyện võ thì đương nhiên sẽ hiếu kỳ, nhìn chung quanh một chút, thấy chung quanh cũng không có viết 'Du khách chớ nhập, làm ra dáng vẻ đi dạo, đi vào trong núi, tới một vùng biển trúc phía sau núi.

Biển trúc quy mô rất lớn, dù là mùa đông khắc nghiệt, từ ngoài nhìn vào vẫn phủ xanh đồi núi.

Dạ Kinh Đường treo mũ rộng vành trên lưng, khiêng Chim Chim tiến vào rừng trúc, không được một lát thì đi tới sâu trong rừng trúc, tới gân một cái đầm nước. Tiếng đạp cửu cung bộ bắt đầu từ đầm nước.

Dạ Kinh Đường xa xa nhìn lại, có thể thấy được đầm nước phạm vi mấy trượng, bên trong cắm mười tám cây mai hoa thung, phía trên còn dựng giá trúc.

Trên giá trúc treo hơn trăm phiến lá trúc, bởi vì không có gió núi, nó giống như là đứng im.

Mà một đạo đồng tám chín tuổi thân mặc đạo bào, đầu đây mồ hôi, nhảy tới nhảy lui trên mai hoa thung, cửu cung bộ mặc dù không có ổn như Ngưng Nhi nhưng với niên kỷ này đã tính thiên phú dị bẩm, nhìn Dạ Kinh Đường đều sinh lòng kinh ngạc.

Mặc dù nhảy rất tốt nhưng đạo đồng mỗi lần nhảy xong, rơi vào bên đầm nước nhìn lại, cũng không lộ ra nét mừng hoặc là ý cười, ngược lại có chút uể oải.

Dạ Kinh Đường đứng ở đẳng xa nhìn chốc lát, không xem hiểu, chậm rãi đi đến trước mặt, hô: "Đạo trưởng đang luyện cửu cung bộ?"

Đạo đồng mặc dù mới tám chín tuổi nhưng giáo dưỡng vô cùng tốt, phát hiện có người ngoài tới, thu tay lại hành lễ: "Đúng vậy, hiệp hảo nhãn lực, ta vừa học không lâu, để hiệp chê cười."

"Ta cũng không phải hiệp, chính là vũ phu bình thường, không chê kêu Dạ ca là được."

Dạ Kinh Đường đi vào cạnh đầm nước, mắt nhìn mai hoa thung và lá trúc, nghỉ ngờ nói: "Ta cũng học cửu cung bộ, bộ pháp của đạo trưởng vừa rồi, đặt ở người trưởng thành cũng tính vững chắc, sao mỗi lần nhảy xong còn không hài lòng? Chuẩn bị luyện đến mức nào?"

Đạo trưởng nhìn chung quanh một chút, thấy sư phụ không tại, cũng có chút hiếu kì với Chim Chim màu trắng, đi đến trước mặt dò xét: "Sư phụ nói, muốn luyện đến đi trở về xong, lá trúc treo ở phía trên bất động mới tính học được. Lúc đầu ta đã có thể miễn cưỡng đi một lần, kết quả hôm qua sư phụ bỗng nhiên đổi mười tám lá trúc thành một trăm linh tám lá, ta cảm giác đời này cũng không thể đi tới."
Bình Luận (0)
Comment