Chương 1267: Lữ Thái Thanh!
Chương 1267: Lữ Thái Thanh!Chương 1267: Lữ Thái Thanh!
Bên trong kim điện trang nghiêm túc mục, pho tượng Tam Thanh tổ sư dựng ở chính điện.
Tuyền Cơ Chân Nhân tháo nón rộng vành xuống, theo Thái Hậu Nương Nương một đường tới trước tượng Tổ Sư, dù tính cách nhàn tản, đến trước mặt tổ sư gia vẫn rất đoan chính, ngay cả hồ lô rượu đều đặt ở bên ngoài, mang hương hỏa tới thắp một nén nhang, sau đó trong lòng mặc niệm, chủ động thừa nhận sai lầm, hi vọng tổ sư gia không trách tội.
Thái Hậu Nương Nương cầm hương hỏa trong tay đứng bên cạnh, yên lặng cảm tạ ông trời phù hộ trong những năm gân đây, mong ước Dạ Kinh Đường sau này bình an.
Đợi đến khi thắp hương xong, ba người cũng không lập tức đi ra ngoài.
Hồng Ngọc chuyển dời ánh mắt xem lại, phát hiện cổng có cái bàn, phía trên đặt ống thẻ, có thể rút quẻ, mở miệng nói: "Nương nương, chúng ta có cần rút thăm không?”
Tuyên Cơ Chân Nhân không đợi Thái Hậu Nương Nương mở miệng, tự động ởđi tới sau cái bàn ngồi xuống, bày ra dáng vẻ Lục Bán Tiên, ngoắc ngoắc tay: "Hoài Nhạn đến đây, bản đạo coi cho người một quẻ."
Nói thật Thái Hậu Nương Nương nửa điểm cũng không tin đạo hạnh của Thủy Nhi, nhưng những thứ như xem bói này thuộc về nhìn trộm thiên cơ, Lữ Thái Thanh tới cũng sẽ không cho phép, căn cứ đến cũng đến rồi, nàng vẫn tiến vào trước án ngồi xuống: "Coi cái gì?"
Tuyền Cơ Chân Nhân người vận bạch y ngồi ngay ngắn sau cái bàn, rất có mấy phần tiên phong đạo cốt, lấy ống thẻ tới, đưa cho Thái Hậu Nương Nương : "Cái này cần tùy người, người muốn coi cái gì?"
Thật ra Thái Hậu Nương Nương muốn coi lúc nào mới có thể quang minh chính đại thành thân với Dạ Kinh Đường nhưng chuyện này hiển nhiên không tiện mở miệng kể với Thủy Nhi, suy nghĩ một chút, nói: "Coi lúc nào Hồng Ngọc có thể lấy phụ quân."
"Hả?"
Hồng Ngọc đứng sau lưng ăn dưa, nghe nói như vậy trực tiếp kinh ngạc, còn tưởng rằng Thái Hậu Nương Nương muốn gả nàng đi, có chút ủy khuất: "Thái Hậu Nương Nương, chuyện này không cần đâu? Đời này nô tỳ nhất định theo người, người ở đâu nô tỳ ở đó."
Thái Hậu Nương Nương xem xét chính là cái này, Hồng Ngọc lấy phụ quân nàng chắc chắn cũng sẽ gả, vì thế kiên trì nói: "Chính nó, dù sao nàng coi không chuẩn."
Nói xong cầm lấy ống thẻ lắc lắc, một thẻ trúc rơi ra.
Tuyền Cơ Chân Nhân cầm lấy thăm trúc, hơi dò xét một chút, bắt gặp trên đó viết một câu ký văn —— thân ở núi chính là duyên.
Hồng Ngọc ngẩng đầu quan sát, lên tiếng nói: "Có ý gì?"
"Ừm, thăm thượng thượng, dựa theo ký văn xem, ý người gần ngay trước mắt lại không biết, có thể thành hôn bất cứ lúc nào..."
rà Hồng Ngọc còn đang suy nghĩ miên man, Thái Hậu Nương Nương đã giật mình, không ngờ nửa tiên Thủy Nhi bói toán vẫn rất chuẩn, sợ coi ra chuyện gì, đứng lên nói: "Được rồi được rồi, đều là cái gì nha, chúng ta ra ngoài đi."
Trình độ xem bói của Tuyền Cơ Chân Nhân còn không bằng Thanh Hòa, thuận miệng một lời thôi, cũng không nhiều lời, trả thẻ trúc về, đi ra kim điện.
Bận rộn trong điện nửa ngày, mặt trời đã xuống núi, sắc trời hoàn toàn tối sâm.
Tuyên Cơ Chân Nhân sau khi ra cửa đảo mắt nhìn về phía xung quanh, đang dò la tung tích của Dạ Kinh Đường, chợt phát hiện hai đạo nhân ảnh đứng ở long đầu thạch mặt hướng ngoài núi.
Phía sau bóng người là một đạo đồng bảy tám tuổi, trong tay bưng chén cơm đang ăn nhanh.
Trên long đầu thạch nhô ra vách núi là một đạo nhân tiên phong đạo cốt.
Đạo nhân ăn mặc không giống như đạo sĩ thường gặp trong đạo quán, thân vận Thái Cực bào trắng đen xen kẽ, đầu đội tử kim phù dung quan, bên hông treo Âm Dương Ngư bội kiếm, tóc và y phục đều cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc này, đạo nhân một tay chắp sau lưng, đón gió mà đứng, nhìn ra tinh hà mênh mông xa xa, áo bào theo gió mà động, thân thể lại vững như thương tùng, lưng dài vai rộng khiến cho người ta có một cảm giác 'Bàn cứ như long.
Sư huynh?
Tuyền Cơ Chân Nhân nhìn thấy bóng lưng này, biểu cảm rõ ràng cứng đờ, lập tức muốn kéo Thái Hậu Nương Nương chuồn êm.
Nhưng thân là một trong tan tiên, quốc sư Lữ Thái Thanh đã có thể đứng ở chỗ này, sao có thể không biết Tuyên Cơ sư muội trong điện được.
Ba người vừa ra khỏi kim điện, Lữ Thái Thanh lập tức quay người trở lại, chắp tay thi lễ: "Lão đạo Lữ Thái Thanh, bái kiến Thái Hậu Nương Nương ."
Thái Hậu Nương Nương vốn đang không có chú ý tới, nghe thấy giọng nói này, nụ cười trên mặt thu liễm trong nháy mắt, biến thành nhất quốc chi mẫu đoan trang nhã nhặn.
Lữ Thái Thanh cho dù là tại giang hồ hay là triêu đình, địa vị đầu khó có người sánh vai, nhưng Thái Hậu suy cho cùng là kế mẫu của Nữ Đế, đối mặt thần tử không có khả năng chịu áp lực, lập tức gật đầu thi lễ: "Quốc sư cũng ở đây sao? Bản cung lại không biết."
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy sư huynh lộ diện, biết chắc không phải đến bái kiến Thái Hậu cũng chạy không thoát, nói với Hồng Ngọc: "Đưa Thái Hậu đến trà phòng nghỉ ngơi trước đi, ta có chút chuyện muốn nói."
Thái Hậu Nương Nương thấy vậy cũng không hỏi, theo Hồng Ngọc đến thiên điện.
Tuyên Cơ Chân Nhân tìm tình lang ở bên ngoài, về núi gặp được sư huynh, áp lực không bình thường, nhưng mà vẻ mặt ngược lại hoàn toàn như trước đây, không có chút rung động nào, chậm rãi đi vào Đoạn Long Thạch, nhìn về phía đạo đồng vùi đầu ăn cơm: "Đây là?"