Chương 128. Sao Ngươi Ở Đây
Dạ Kinh Đường lặn xuống dưới đáy hồ, bị ngăn cách bởi nước hắn chỉ nghe được trên mặt hồ có động tĩnh nhỏ, trong lòng có chút nghi ngờ, ngẩng đầu xem xét - xuyên qua mặt hồ đầy sương mù mông lung, quả nhiên bên cạnh bể tắm có mấy luồng ánh sáng đang di động.
Vị trí ngọc bội rơi xuống ngay tại vòng khuyết để dựa vào nghỉ ngơi, chỗ này có một bậc ngồi nghỉ che chắn mất tầm nhìn, căn bản không phát hiện ra được sớm có tia sáng từ ngoài cửa đi vào, chờ lúc phát hiện lúc, ánh sáng đó đã gần tới.
Trong lòng Dạ Kinh Đường kinh ngạc, cũng có nghi hoặc - lúc đi vào hắn đã kiểm tra xung quanh, không có người khác, đêm cũng đã khuya cảm thấy không có khả năng có người tới tắm. . .
Chẳng lẽ lại là thái giám tuần tra?
Nếu là bị thái giám phát hiện, hắn khẳng định không thể ở lại đây nữa. . .
Dạ Kinh Đường suy ngợi xong, bèn dùng ám kình trên tay, vô thanh vô tức đẩy đá cuội ra, thu lại ngọc bội, sau đó tiếp tục núp sau bậc nghỉ lặng lẽ thăm dò, nhìn xem phía trên là tình huống như thế nào.
Bên trên bể tắm cũng không phải là thái giám, mà là mấy cái cung nữ cầm đèn đứng sau tấm bình phong.
Dạ Kinh Đường vừa nổi lên mặt nước, liền phát hiện từ sau tấm bình phong, hiện ra hình dáng nữ tử, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng mỏng, mông lung, phía dưới giống như. . .
Hả! !
Con ngươi Dạ Kinh Đường đột nhiên trừng lớn, cũng không dám nhìn kỹ dung mạo, dáng người nữ tử, cấp tốc rút về trong hồ, muốn tìm đường chuồn đi.
Nhưng trong bồn tắm đều là hơi sương mờ, hắn lại đang ở trong nước, muốn vô thanh vô tức lẩn trốn nói nghe thì dễ.
Hắn tính toán. Nếu lúc này ngoi đầu lên, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nhưng nếu bị phát hiện, vậy thì cũng chết chắc. . .
Dạ Kinh Đường chưa nghĩ kỹ đối sách, liền phát mặt ngoài bể tắm, có một cái chân ngọc ngà chạm nhẹ vào mặt nước thăm dò, bề ngoài hồ nước nhẹ nhàng gợn sóng.
Lõm bõm~
Nhờ tia sáng mờ ảo bên trên bờ hồ, hắn thấy được chân trần kia cực kì trắng nõn, ngón chân giống như ngọc bích, đường cong đẹp đến vô cùng.
Mà cảnh sắc trên mặt nước, một mảnh mông lung trắng bóng. . .
Không phải chứ!
Dạ Kinh Đường phát hiện nữ tử giống như đã đem áo choàng tắm trút bỏ, lúc này muốn thò đầu ra cũng không dám, hắn đang do dự xem có nên làm ra chút động tĩnh nhắc nhở hay không, liền nghe đến một tiếng vang trầm:
Bịch ~
Bên trong hồ nước phẳng lặng, cách đó không xa, đột nhiên nổi lên gợn sóng, thân ảnh trắng bóng trực tiếp trầm mình vào hồ nước.
Dạ Kinh Đường đầu tiên nhìn thấy hai tay thon dài, tiếp đó là gương mặt khí khái hào sảng cùng bờ vai mười phần trắng bóc đang dùng tư thế rất hoàn mỹ xuống nước, không có nhiều bót nước văng lên nhưng lại có gì đó giống như giọt nước lớn đi vào trong hồ.
Nhưng cơ thể người tới hiển nhiên không phải giọt nước, sức cản của nước với ngực đặc biệt lớn.
Trong nháy mắt khi người kia bước vào trong nước, hắn liền thấy hai quả màu trắng xuất hiện, thậm chí dòng nước còn đung đưa theo hai luồng màu trắng, một cảm giác bị bức bách không nói lên lời đập vào mắt. . .
Ta ngất mất! ! !
Tràng cảnh tượng rung động lòng người thế này, để Dạ Kinh Đường tận mắt nhìn thấy, kinh ngạc vô cùng, đứng như tượng tại chỗ lòng như tro tàn.
Nhưng ngay sau đó thấy rõ được người tới là ai lại có một chút như trút được gánh nặng.
Cũng may là ngây ngốc tới. . .
Không đúng, sao có thể nói là cũng may. . .
Việc này nên xử lý thế nào đây. . .
Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, làm không tốt sẽ bị quản chế cả một đời. . .
Lúc này nếu cầu trời để Tĩnh Vương không phát hiện hắn, chắc chắn ông trời sẽ không đáp ứng.
Đông Phương Ly Nhân lặn thẳng vào hồ, như là một con cá, bơi nhẹ về phía trước, đôi mắt mở ra, chuẩn bị bơi tới bờ bên kia.
Nhưng mắt vừa mở trong phút chốc liền phát hiện đáy ao có dị thường, ở phần tựa nghỉ bên kia bờ hình như có một cái bóng đen sì.
? !
Đông Phương Ly Nhân trong lòng kinh ngạc, cấp tốc quan sát tỉ mỉ, kết quả là nhờ tia sáng yếu ớt xuyên thấu qua, thấy được gương mặt tuấn mỹ thì tràn đầy khiếp sợ.
"Ọc, ọc ọc! !"
Đông Phương Ly Nhân bình thường vui buồn đều sẽ không hiện lên khuôn mặt nhưng gặp phải tình huống này liền phát ra tiếng rít lên, khó có thể tin nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường cách đó không xa, dùng tốc độ nhanh nhất lấy tay che ngực, co chân lại như đứa trẻ trong bụng mẹ, dùng chân che đi những chỗ cần thiết.
Dạ Kinh Đường phát hiện Tĩnh Vương nhìn thấy mình, liền vội vàng nhắm mắt lại, nâng lên hai tay, mặc dù không nói chuyện, nhưng rõ ràng đang ra hiệu:
Ta sai rồi ta sai rồi! Ta không phải cố ý. . .
Đông Phương Ly Nhân thấy rõ được người này là ai, sắc mặt ửng hồng, nổi giận cùng kinh ngạc đan sen.
Nhưng gặp nguy không loạn, tâm trí nàng không có triệt để bối rối giống như nữ nhi bình thường, rất nhanh sau đó nàng rột cuộc đã đè ép được cơn sóng lớn trong lòng, nhanh chóng ngóc đầu nổi lên mặt nước.
Soạt!
Ở trên bờ, mấy tên cung nữ thần sắc mờ mịt, nhìn về phía ra nữ vương gia.