Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1287 - Chương 1287: Đâu

Chương 1287: Đâu Chương 1287: ĐâuChương 1287: Đâu

"Về phần lão tổ Thiên Cơ Môn Trọng Tôn Cẩm đi gần triều đình Bắc Lương nhưng bên Yên Kinh chắc chắn phải có người tọa trấn hậu phương, bằng không ngươi hoặc Thần Trân Hòa Thượng không đi cướp Tuyết Hồ Hoa, trái lại rế đường vòng chạy tới Yên Kinh ám sát Lương đế thì làm sao bây giờ?"

"Cho nên gần Hồ Thiên Lang sợ rằng chỉ có Tả Hiền Vương tham dự, ngươi chỉ cần qua được ải của Tả Hiền Vương thì cơ hội đắc thủ vô cùng cao."

Dạ Kinh Đường sắp bị hai cái chân trắng lắc cho choáng váng, nghe tình hình xong, khẽ gật đầu, cảm thấy không phiền phức lắm, bất quá suy tư thêm chút lại hỏi: "Ta và Tào công công đều đi, Vân An sẽ thành vườn không nhà trống, nếu Trọng Tôn Cẩm quay lại con đường cũ sẽ vụng trộm nhập quan quấy rối."

Nữ Đế hơi nới lỏng bờ vai trắng nõn: "Hắn đến là được, đương kim Thánh thượng cũng không phải Lương Đế, chỉ giỏi quyền mưu, võ nghệ tâm thường."

'A đúng."

Dạ Kinh Đường ngẫm lại cũng thấy thế, hơi đắn đo, xác định không có gì lo lắng sau đó lại giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài: "Quyết định vậy đi. Giờ này không còn sớm, nếu không đến chỗ ta ăn cơm tất niên?"

Nữ Đế ở đây chờ Dạ Kinh Đường tới đón nàng, lúc này đương nhiên không cự tuyệt, quay người mở tủ quần áo ra, nâng y phục lên dò hỏi: "Phải rồi, hôm nay hình như là sinh thần của ngươi, ngày mai mười chín rồi?"

Dạ Kinh Đường không ngờ Ngọc Hổ còn nhớ rõ những chuyện này, cười đáp: "Xem như thế đi, Ngọc Hổ cô nương hẳn còn chuẩn bị lễ vật?"

Nữ Đế thấy Dạ Kinh Đường cũng dám mở miệng đòi khen thưởng, ánh mắt ý vị thâm trường, quay đầu nhìn về phía Dạ Kinh Đường: "Ừm? Ngươi muốn cái gì?"

'Ây..."

Dạ Kinh Đường hoàn toàn bó tay với Ngọc Hổ, vì không chơi mình thành Dạ quý phi, mở trừng hai mắt nói: "Thật ra cũng không muốn cái gì, Ngọc Hổ cô nương có thể giúp mời được Lữ Thái Thanh chỉ điểm đã tính là lễ vật tốt nhất."

Nữ Đế mở rộng hồng y, khoanh tay trước ngực: "Cũng được, bất quá sinh thân mười chín tuổi không có gì đặc biệt thì không ổn. Không như vậy đi, ngươi ngẫu hứng làm một câu thơ, nếu khiến ta hài lòng, ta thưởng cho ngươi?"

Dạ Kinh Đường cũng không có yêu cầu quà, nhưng ăn Tết cũng muốn cho Ngọc Hổ vui vẻ chút nên phối hợp, thuận miệng nói đùa: "Ừm, nhị bát giai nhân thể tự tô, yêu gian trượng kiếm trảm phàm phu. Tuy nhiên bất kiến nhân đầu lạc, ám lý giáo quân cốt tủy khô."

Nữ Đế chớp chớp đôi mắt đẹp, hơi dư vị, đáy mắt hiện ra dị sắc: "Không nhìn ra, ngươi còn biết đạo lý đó?” "Ha ha, trước kia thuận miệng nghe thôi, cô nhanh sửa soạn y phục đi, ta đi trước!"

Dạ Kinh Đường trong lúc nói chuyện nhìn thấy Ngọc Hổ âm thầm bình phẩm, tay xốc váy run hai lần, thoạt nhìn là muốn điều chỉnh cho cân xứng.

Kết quả khăn tắm bọc trên người không chắc chắn lắm, động tác vừa ra, tư thái nở nang gợn sóng mạnh mẽ, khăn tắm màu đỏ thuận theo da thịt trắng nõn trượt xuống, rơi trên mặt đất.

Nhào -

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tựa như trong nháy mắt xuất hiện một vầng trăng sáng.

Dạ Kinh Đường an vị bên trà án, lưng eo và đường cong hoàn mỹ triệt để phản chiếu trong đáy mắt, bạch nguyệt quang sung mãn mang theo một sức hấp dẫn khiến người ta khó mà dời ánh mắt, hai chân thẳng tắp như ngọc trụ tròn trịa.

Hai tay Ngọc Hổ nắm váy, trước người đương nhiên cũng phong cảnh vô hạn, bánh bao kích thước kinh người bị tác dụng của trọng lực hơi hơi hạ xuống, từ mặt bên có thể thấy được anh đào đỏ, xuống chút nữa là eo bằng phẳng và bạch ngọc lão hổ có thể lờ mờ thấy.

Xôn xao-

Dạ Kinh Đường chỉ nhìn thoáng qua, còn chưa kịp nhìn kỹ, Ngọc Hổ đã cấp tốc ôm lấy váy xoay người lại, chỉ lộ ra đường cong trái phải trắng nõn, sắc mặt cũng đỏ bừng, hơi có vẻ xấu hổ nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Đâu...

Dạ Kinh Đường không biết đây là quà sinh thân Ngọc Hổ cho hay là vô ý, lập tức ho nhẹ một tiếng đứng dậy: "Ta đi ra ngoài trước, ừm... sau này cẩn thận một chút, thật ra thì những lời này cách cánh cửa nói cũng giống như nhau."

Nữ Đế nhắm mắt lại, dõi mắt nhìn Dạ Kinh Đường phi thẳng ra cửa sau đó mới âm thầm "Hừ" một tiếng, tiếp tục mặc y phục.

Vù vù ——

Trăm ngàn đóa hoa lửa chói lọi từ các nơi trong Giang Châu Thành dâng lên, mang theo khói lửa khiến cho bầu trời giống như được phủ lên một tâng sương mù mờ mịt.

Bởi vì tất cả về nhà ăn cơm tất niên, buổi chiêu đường đi vốn chen chúc bây giờ lại giống như ngõ hẻm không người.

Dạ Kinh Đường thuận đường đèn đuốc sáng trưng đi đến Nguyên Thanh tiêu cục, trên đường cũng không nói chuyện, dù sao hình tượng vừa rồi có lực trùng kích khá mạnh, in dấu trong đầu không ném đi được, nói cái gì cũng không đúng.

Nữ Đế thân vận váy dài sắc đỏ đi bên cạnh, vẻ mặt như cũ thưởng thức khói lửa toàn thành, tựa như mới nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng đi được mấy bước vẫn liếc sang Dạ Kinh Đường một chút, cũng không biết nhìn cái gì đó.

Hai người trâm mặc không nói gì như thế đến khi tới gần đại trạch Trần gia, Dạ Kinh Đường thấy tiền viện cũng bắn pháo hoa, dẫn theo Ngọc Hổ tới trước cổng tiêu cục, đang muốn mời Ngọc Hổ bắn vài cây pháo chơi, chưa mở miệng đã cảm thấy là lạ.
Bình Luận (0)
Comment