Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1305 - Chương 1305: Chưa Nghe Qua

Chương 1305: Chưa Nghe Qua Chương 1305: Chưa Nghe QuaChương 1305: Chưa Nghe Qua

'Ách..."

Hoa Thanh Chỉ không hay cùng gia gia tranh luận về đề tài này, trong lòng không biết phải làm sao, chỉ có thể gật đầu nói:

"Ta biết rõ tâm tư của mình. Sau này ở kinh thành, ta sẽ không ra khỏi cửa phủ, chỉ tập trung vào việc đèn sách ngày đêm."

Hoa Tuấn Thần thân là phụ thân của Hoa Thanh Chỉ, cuối cùng vẫn là lo lắng cho sự an nguy của nhi nữ, suy tư một lát rồi nói với Hoa lão thái sư:

"Chúng ta biết rất rõ quy tắc trong gia tộc, nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất. Nếu trong gia tộc họ có vài người không có suy nghĩ, chắc chắn sẽ sai người đi ám sát, không chuẩn bị trước sẽ rất dễ xảy ra sơ xuất."

"Lần này vào kinh, ta vẫn sẽ đi theo, lại mời thêm hai hộ vệ có thân thủ tốt. Hoa Ninh dù là người chân thành nhưng lại hơi nhát gan, lần trước ở Thiên Lang Hồ, hắn ta đã sợ đến mức sắp chui xuống gầm xe ngựa để trốn."

"Phụ thân à, lần trước ở Hồ Thiên Lang gặp phải người nào, cha cũng biết. Cha cũng đã sợ đến tái mặt, còn mong đợi gì ở Hoa Ninh có thể giữ được bình tĩnh chứ?”

"Hộ vệ phải coi an nguy của tiểu thư là sự ưu tiên hàng đầu, nếu không thì nuôi hộ vệ để làm gì? Được rồi, cha sẽ sắp xếp ổn thỏa những việc này, con chỉ cần ăn rồi uống thuốc đúng giờ, sau khi chuẩn bị xong thì xuất phát đến kinh thành để tiếp tục học hành."

Khi hoàng hôn xuống, ở phía nam thành Thừa Thiên, huyện Hoàng Mai.

Sắc trời dân tối, ánh đèn trong trấn nhỏ sáng lên, vì Hương Mai huyện nằm ở giao giới giữa hai nơi, cách quan phủ khá xa, nên những người đi qua đây đều là những quan khách giang hồ từ phương Nam đến Bắc Lương.

Sự khác biệt lớn nhất giữa giang hồ phương Nam và phương Bắc, đó là Nam triều coi trọng tinh thân hiệp khách, dù bản tính thế nào, nhìn bề ngoài chắc chắn giống như một vị hào kiệt, không bao giờ để lộ ra ngoài những vật như phi đao, bột đá hay gì đó tránh làm mất mặt.

Còn ở giang hồ phương Bắc thì không, rất thực tế, chỉ cần có thể giết người thì người đó có công phu mạnh, những giang hồ tầng lớp dưới đều là những người có công phu tạp nham, tùy tiện nhìn qua những người trước mắt này đều mang theo phi đao hay vũ khí ẩn giấu trong người có thể thấy ở khắp mọi nơi, thậm chí còn có người nuôi vài con rắn độc làm sủng vật trên cánh tay.

Sau thắt lưng của Phạm Thanh Hòa toàn là những bình thuốc, không cần phải che giấu. Còn Chiết Vân Ly không có ám khí trên người, chỉ có một thanh đao dắt ngang hông, đã hoà mình trong đám đông.

Trên đường, Chiết Vân Ly đội nón tre, cùng Phạm di nương đứng ngoài võ đường có biển hiệu 'Hỏa Phượng Trai, nhìn dòng người qua lại.

Nhận ra rằng mỗi lần có người đi qua đều sẽ hướng ánh mắt về phía mình, Chiết Vân Ly hơi hoài nghi, nghiêng người hỏi: 'Phạm di nương, trang phục của ta có phải có vấn đề gì không?”

Phạm Thanh Hòa vòng tay qua èo nàng, tựa vào cột cờ ở trước cửa, trên mặt có đeo tấm lụa đỏ trông giống như một tỷ tỷ có ý đồ xấu xa. Nàng ấy nghe vậy liên nhắc nhở: "Ngươi đừng quá ngây thơ, trông ngươi giống như chim non trong giang hồ, nếu không phải di nương nương đứng ở trước mặt, thì đã có người qua bắt cóc ngươi đi rồi."

Chiết Vân Ly nhìn xuống rồi sau đó khôi phục lại bộ dạng lúc 'mẫu thân không ở nhà mang theo một thanh đao trên hông, nhảy lên chút xíu, ngồi lên hàng rào trước cửa quán, một tay tựa vào đầu gối, còn ngậm một cọng cỏ, tạo ra một hình tượng tiêu chuẩn của một người lão luyện trong giang hồ.

Không nói gì hơn nữa, với vẻ này một khi đã hoà nhập vào trấn tạp nham này, sẽ không còn ai dám liếc mắt.

"Hắc, nơi này thật sự khá thú vị. Nhưng sư phụ và sư mẫu cũng đến Bắc Lương, nếu sư mẫu đi lại ở đây, phải chăng người ta sẽ nhìn ra ngay là người ngoại quốc?"

"Sư mẫu của ngươi trông giống như một cao thủ hàng đầu mới xuống núi, thông thường cũng không có ai cả gan rảnh rỗi dám đi chọc giận..."

"Cũng đúng...'

Phía sau võ quán, có khá nhiều người, một nửa là đệ tử của Hỏa Phượng Trai, còn lại là những người giang hồ không biết qua con đường nào mà chạy đến Bắc Lương, ở đây làm giấy chứng minh thân phận.

Trong thư phòng phía sau võ đường, có bày biện sách trên bàn, trà hải và các đồ vật khác một cách tương đối giống thật, nhưng giá sách đều đã bám bụi, rõ ràng là không có ai thường xuyên lật qua.

Một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, ngồi sau bàn sách, trang phục có vài phần giống như của một người có khí chất tiên phong đạo cốt, ngồi trên ghế thái trụ, tay trái vòng qua vòng lại hai quả thiết hạch, nhăn mày nói: "Ngươi nói ngươi trước đây là thành viên của bang Thanh Liên ở Nam triều, đã đắc tội với bang chủ Dương Quan rồi bị truy sát mới chạy lên phía Bắc?"

Dạ Kinh Đường ngồi bàn trà ở bên ngoài, đáy mắt mang ba phần tiếc nuối: "Đúng vậy, tên của bang Thanh Liên, Tư Đồ chưởng môn có lẽ chưa từng nghe qua..."

""

Tư Đồ Diên Phụng nhẹ nhàng xua tay: "Ăn cơm giang hồ, tin tức linh hoạt là chuyện ưu tiên hàng đầu, danh tiếng của Dương Quan Dương Nhị Đao, ta làm sao có thể không nghe qua. Đệ tử của Tam Tuyệt Tiên Ông đi lại ở Vân Châu, trước kia đã từng chịu hai dao của Dạ Đại Ma Đầu mà không chết, hiện tại đang chạy thuyền dưới trướng Hồng Hoa Lâu, phải không?"

Nghe thấy lời này, Dạ Kinh Đường thực sự có chút ngạc nhiên, dù sao hắn cũng chưa từng nghe qua danh hiệu của Tư Đồ Diên Phụng, nhưng người khác lại nghe qua Dương Quan - một nhân vật nhỏ như vậy, tin tức thực sự rất linh hoạt. Hắn cúi đầu nói: "Tư Đồ chưởng môn quả thực không phải là người bình thường, cách xa hàng ngàn dặm mà còn qua biên quan, lại nghe được danh tiếng của Dương bang chủ."
Bình Luận (0)
Comment