Chương 1325: Không Ổn
Chương 1325: Không ỔnChương 1325: Không Ổn
Tào A Ninh không bao giờ phủ nhận mình là kẻ tiểu nhân tham muốn quyền lực, ai mạnh thì theo ai lẫn lộn, hoàn toàn không có lập trường rõ ràng, năm trước đã cướp ngục đen của hoàng thành, thậm chí đã sử dụng nghĩa phụ để thử sức Nữ Đế.
Nhưng vào lúc đó, hắn đã biết nghĩa phụ vẫn còn ích lợi, ngay cả khi muốn chết, Nữ Đế cũng sẽ không giết.
Nhưng bây giờ thì không phải vậy, Nữ Đế có Dạ Đại Yêu Vương rồi, nghĩa phụ đã mất đi ý nghĩa tồn tại của mình trong mắt Nữ Đế, bây giờ để nghĩa phụ ra đi, chỉ là để cho nghĩa phụ có một kết cục xứng đáng, chết xứng đáng với tư cách là tổng quản của một đại hoàng thành, trước khi qua đời đã làm việc đến cuối cùng cho Đông Phương thị.
Mà khi nghĩa phụ đã qua đời, hắn sẽ trở thành một kẻ lưu lạc giang hồ, không ai biết khi hắn còn sống như thế nào và không ai quan tâm khi hắn chết hay chưa, giống như một con chó hoang lưu lạc ở giữa thế gian, dù thế gian này có sóng gió thế nào đi nữa thì nó cũng có liên quan gì đến hắn?
Tào A Ninh không nhất định coi Tào công công là cha, nhưng Tào công công thực sự là người duy nhất trên thế giới này có mối liên kết tình cảm với hắn.
Tào công công dẫn theo một số người, chạy đến phủ hộ Tây Hải để cướp hoa Tuyết Hồ, chắc chắn là không thể trở về.
Tào A Ninh không thể can ngăn, cũng không có khả năng thay đổi tình hình, vào lúc này trong phòng trà đi đi lại lại, đôi khi lại nhìn về phía Bắc mà thở dài một tiếng, đã lâu rồi không nói chuyện.
Hứa Thiên Ứng bị sư phụ mình kéo vào vũng nước đục, từ thiên tài giang hồ của Đại Ngụy, trở thành một người ẩn nấp trong quốc gia đại địch mà mạo hiểm một mình, sâu trong lòng thực sự cũng khá bức bối, thấy Tào A Ninh thở ngắn thở dài, liền mở miệng an ủi: "Tào Thái Tuế đã trấn giữ hoàng thành gần một kiếp người, suốt đời không có một chút sai sót, cuối đời có thể ở trong khu vực của quân địch, hoành tráng chiến đấu đến cuối cùng, nói ra cũng coi như là có một cái kết tốt. Những nhân vật hùng hậu này, nếu thật sự chết thâm lặng trên giường, mới thật là đáng tiếc..."
Tào A Ninh quay lại từ cửa sổ, nhăn mày nói: "Ngươi nói có phải rất dễ dàng. Nếu thật sự có thể tạo ra một chút tác dụng, dùng một cái chết để đổi lấy công lao của một kiếp người, ta vui mừng còn chưa kịp; nhưng Tào công công đã bị giam trong ngục tối trong suốt mười năm, bản thân chỉ giỏi phòng ngự không giỏi tấn công, chạy đi tìm rắc rối với Tả Hiên Vương, có khác gì đi tự tử?"
Hứa Thiên Ứng đã từng chứng kiến sự bá đạo của Tả Hiền Vương, nếu không phải Tuyết Bạch Cẩm tấn công trộm, một chọi ba không nhất định sẽ thua. Tào Thái Tuế dù cơ thể có kiên cường đến đâu, gặp phải cũng chỉ có thể bị động chịu đòn, chỉ là so với võ quái thông thường kéo dài thời gian hơn một chút, hoàn toàn không có nửa điểm chiến thắng.
Hứa Thiên Ứng suy nghĩ một chút: "Tào Thái Tuế chắc chắn sẽ không cố chấp, chỉ cần tìm cách lẻn vào phủ hộ Tây Hải, trộm được hoa Tuyết Hồ, để cho thuộc hạ hy sinh để đột phá vòng vây, Tào Thái Tuế hy sinh để ngăn chặn Tả Hiền Vương, nên vẫn còn cơ hội." "Tả Hiền Vương không phải chỉ có một mình, dưới tay còn có một đám cao thủ, Tào công công cho dù đã giữ được chân Tả Hiên Vương nhưng vẫn là chỉ có một mình thì phải sao?"
Tào A Ninh đặt hai tay sau lưng, hơi tức giận nói: 'Dạ Đại Yêu Vương này cũng thật là, trước kia lúc nào ta không muốn gặp hắn ta nhất, chỉ cần quay đầu lại, hắn ta chắc chắn đứng đằng sau lưng làm người ta hoảng hồn. Bây giờ thì hay rồi, tin tức đã gửi đi được nửa tháng rồi, mong sao hắn đến trước kết cục là cổ chưa gãy đã không thấy người."
Hứa Thiên Ứng ban đầu muốn nói tiếp, nhưng sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể đột nhiên ngồi thẳng lên một chút, biểu hiện cũng hơi kỳ quặc: "Vậy ngươi hãy thử làm ngược lại, thử xem không muốn gặp thì sẽ ra sao?"
"Ta làm ngược lại như thế nào? Ta không thể nói sau lưng Dạ Đại Yêu Vương lề mề giống như nữ nhân, quay đầu lại hắn ta sẽ bị... ——I"
Trong lúc Tào A Ninh nói chuyện, bản năng quay đầu lại nhìn, muốn thử xem thuật đại triệu hồi của mình có linh không.
Kết quả là hay rồi, quay đầu lại chỉ thấy bên ngoài cửa sổ sau lưng mình, có một bóng người đàn ông lạnh lùng mặc áo choàng đen đang đứng, đầu đội mũ tròn hai tay để sau lưng, đôi mắt giống như Thập Điện Diêm Vương đang nhìn hắn.
Tào A Ninh giống như gặp ma vậy sắc mặt tái nhợt, chân cũng mềm nhữn đi, phản ứng lại sau khi nhìn về phía Hứa Thiên Ứng: "Ngươi này..."
Dạ Kinh Đường vừa từ Liêu Nguyên qua, vì ở trong chi nhánh của trại Bạch Tiêu, không thể quá phô trương, hiện tại vẫn chỉ là nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho hắn yên tâm, sau đó bước vào trong phòng trà: "Vừa từ Giang Châu vội vàng qua đây hàng ngàn dặm, thực sự hơi chậm trễ, để các vị đợi lâu rồi."