Chương 141. Dục Hỏa Đồ
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy thái độ tỷ tỷ giống như ‘Gỗ mục không điêu khắc được’, tức giận vạt áo phình lên muốn đôi co hai câu, nhưng lại không dám, cuối cùng dứt khoát gấp sách, phẩy tay áo bỏ đi.
"Đi đâu đó?"
" Đi Thỉnh an Thái hậu."
--
Phía Tây Bắc Hoàng thành - tẩm cung Thái hậu.
Ngày mùa hè ve kêu râm ran, cung nữ không có việc gì, đều đứng ở trong chỗ hành lang mát chờ đợi, Thái hậu ngủ muộn dậy cũng muộn, đang bên trong tẩm điện.
Ngủ trễ là bởi vì thâm cung vắng vẻ không chỗ nương tựa lăn lộn khó ngủ, mà dậy trễ cũng không phải bởi vì chưa tỉnh ngủ mà là nằm ỳ.
Bên trong đại điện im ắng, cung nữ Hồng Ngọc đang dựa trên cửa, trong tay cầm một bản tạp thư không thú vị lật xem.
Đồ đạc trong tẩm điện đều đã được sắp xếp ngay ngắn, trên vách tường còn treo một bức tranh mà Thái hậu vừa vẽ xong - một người vác một con gà béo, giống như đang mang gà ra ngoài chợ bán. . .
Thái hậu nương nương mặc váy ngủ mỏng manh, ngồi xếp bằng tại trên giường, đầu ngay ngắn, thân chính trực, miệng khép hờ, mắt lim dim, hai tay thả lỏng rủ xuống đặt trên đùi.
Cái tư thế tĩnh tọa này, so với Dạ Kinh Đường khi luyện công thì còn tiêu chuẩn hơn nhiều, nguyên bản Thái hậu thục mỹ động lòng người, vậy mà giờ đây toát ra một tia khí tức xuất trần.
Thái hậu xuất thân Tần gia là con cháu hào môn thế gia Giang Châu, lúc nhỏ cũng tập võ, phụ mẫu rất sủng ái nàng, chuyên môn đem nàng dẫn tới trước mặt một trong Hai thánh là Thánh Lữ Thái Thanh học nghệ.
Những pháp môn dưỡng sinh của Đạo gia mà Thái Hậu biết, chính là học được khi đó, cũng trong khoảng thời gian ấy kết giao bằng hữu với Tuyền Cơ chân nhân.
Đáng tiếc cuối cùng Lữ Thái Thanh nói nàng Phàm tâm quá nặng, không cho nàng xuất gia. Sau khi rời khỏi Ngọc Hư Sơn không lâu, nàng liền được triều đình chọn trúng, thành Đại Ngụy hoàng hậu. Đang trên đường vào kinh thành thì nghe tin tiên đế liền băng hà, Thái tử vì lôi kéo sĩ tộc Giang Châu củng cố hoàng quyền nên đem nàng – người ngay cả mặt tiên đế cũng chưa thấy qua tôn lên làm Thái hậu.
Chẳng bao lâu sau, Nữ Đế bức thái tử thoái vị, Tần gia có công phò tá nên khi Nữ Đế thượng vị, vẫn tôn nàng là mẫu hậu. Cuộc đời của nàng có thể nói là trải qua rất nhiều biến cố bất ngờ. Cũng vì thế, tâm tư Thái hậu sớm đã thay đổi, từ lâu đã quên đi những phương pháp dưỡng sinh tăng thọ này.
Nhưng mấy năm trước, nàng nhàm chán không có gì làm liền lệnh cho cung nữ làm một cái xích đu ở cây Ngân Hạnh sau vườn. Lúc đó, Hồng Ngọc chợt phát hiện, dưới gạch trôn một hộp sắt rỉ sét.
Nàng còn tưởng là đồ vật của một vị phi tần tiền triều nào đó trôn xuống, mở ra xem mới phát hiện bên trong đặt một trương giấy vàng. Trước kia, đã từng xem qua tấm Ngọc Cốt Kỳ Lân Đồ nên khi vừa thấy đồ trong hộp nàng ngay lập tức nhận ra đây chính là Kim Phượng Dục Hỏa Đồ bên trong « Minh Long Đồ ». Còn về phần là ai chôn ở dưới cây Ngân Hạnh, thì nàng không biết.
Truyền thuyết nói rằng chỉ cần luyện Dục Hỏa Đồ tới đại thành, liền có thể ‘Thương tích tự lành’, ‘gãy chi trùng sinh’, chỉ cần không bị đánh chết ngay lập tức thì thương tích đều có thể phục hồi, căn bản chính là bất tử.
Người hành tẩu trong giang hồ, không có mấy người mà trên người không mang ám thương.Trong lòng rất nhiều người, một cơ thể khỏe mạnh, so với trường sinh bất lão thậm chí còn coi trọng hơn. Từ đó có thể suy ra, phân lượng của bức họa này.
Thái hậu có được vật này, tự nhiên rất mừng rỡ. Từ đó về sau, mỗi ngày đều đi tới cây ngân hạnh cầu phúc, cảm tạ cây ngân hạnh mang đến cho nàng hy vọng thay đổi, hướng đến một cuộc sống vui vẻ.
Nhưng mà vận may của nàng hình như chỉ dừng lại được ở đó.
Có được Dục Hỏa Đồ về sau nàng cảm thấy mọi việc đều không được như ý. Nàng đã luyện pháp môn này rất nhiều năm, cảm giác bản thân biết cách luyện, nhưng lại nghĩ không ra cái bí pháp nghe thì rất lợi hại này, có tác dụng gì với nàng.
Bí pháp này có thể khiến thương tích tự lành, gãy chi trùng sinh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bị thương!
Nàng thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, sau khi nhập cung càng là tiền hô hậu ủng, ngay cả đi ngủ, cung nữ cũng sợ giường nàng quá cứng, thì làm sao có thể bị thương.
Vì nghiệm chứng bí thuật thật giả, nàng từng lén dùng đao nhỏ rạch xuống cánh tay.
Kết qua vết thương đúng là rất nhanh lành lại, nhưng vẫn là rất đau. Hồng Ngọc thấy thế, còn cho rằng nàng buồn quá phát điên, Nữ Đế và Tĩnh Vương cũng chạy tới hỏi han ân cần.
Càng nghĩ càng thấy tác dụng duy nhất của « Dục Hỏa Đồ » này, khả năng chỉ có tại trăm năm sau, giữ lại cho nàng một bộ di thể đẹp đẽ hoàn chỉnh. . .
Mà nàng đại khái sống trong thâm cung này cả đời, vô bệnh vô tai liền có thể sống đến tuổi thọ cực hạn mới chết. Sống tới 120 tuổi, lâu hơn cả Phụng Quan Thành. . .
"Aiz. . ."
Liên tưởng đến quãng đời dài dằng dặc phía trước chỉ có thể sống trong cô đơn, tĩnh mịch, Thái hậu nương nương liền mở mắt ra, thở dài yếu ớt.
Nàng quay đầu nhìn về bức tranh người bán gà trên tường, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại vị công tử lạnh lùng vài ngày trước vào nhầm cung.
Hôm trước bị bắt gặp vẽ bức họa này, cũng không biết có bị hiểu lầm hay không. . .
Mặc dù chuyện rất nhỏ, người thường quay người lập tức có thể quên, nhưng Thái hậu ngày qua ngày đều nhàm chán, ít gặp được chuyện thú vị, nên những việc nhỏ như này lại nhớ rất lâu.