Chương 145. Kế Hoạch Ám Sát Dạ Kinh Đường
Nhìn thấy Dạ Kinh Đường chờ đợi ở trước cửa, Bùi Tương Quân lộ ra một nụ cười duyên:
"Kinh Đường, đi thôi."
Dạ Kinh Đường dò xét Tam Nương một chút, mặc dù cảm thấy trang điểm ăn mặc xinh đẹp nhưng cũng không để lộ biểu cảm kì lạ nào, đưa tay đẩy màn xe để Tam Nương và Tú Hà đi vào toa xe ngồi, còn hắn ngồi ở ngoài xe ngựa, cầm trong tay roi ngựa vỗ nhẹ:
"Đi!"
Lộc cộc ~~
Xe ngựa lộc cộc đi về phía bến tàu ở bờ sông. . .
Phía đông Vân An thành, trong vòng hơn mười dặm có Đa Lệ Trấn.
Trong một nhà bán xe ngựa trên trấn, Huyết Bồ Đề bị quan phủ đuổi bắt nhiều ngày đang lẩn trốn ở đây, hắn ăn mặc theo kiểu một ông lão bình thường, trên tay cầm ấm tử sa, tựa ở trên ghế nằm phơi nắng, nhắm mắt ngưng thần.
Bịch bịch. . .
Một luồng gió mát thổi qua, hai đạo thân ảnh bước vào trong đại viện, ăn mặc theo kiểu hiệp khách giang hồ, đầu đội mũ rộng vành, một người cầm thương, một người tay không.
Người khách cầm thương đội mũ rộng vành, đi đến gần chỗ Huyết Bồ Đề, chắp tay thi lễ:
"Tại hạ Lục Nguyễn, Yến công tử phái chúng ta tới đây, về sau xin nghe theo phân phó của ngài."
"Tại hạ Trần Minh."
Huyết Bồ Đề đưa mắt lên nhìn, hơi hồi tưởng lại một chút, dò hỏi:
"Thấu Tâm Quyền Trần Minh, Thất Thước Thương Lục Nguyễn?"
Lục Nguyễn dáng người cao gầy, bội phục nói:
"Tiền bối nhiều năm không hành tẩu giang hồ Đại Ngụy, không nghĩ tới còn có thể biết được danh hào của tại hạ."
" Hậu bối giang hồ siêu quần bạt tụy, đã từng nghe qua, chẳng có gì lạ."
Huyết Bồ Đề cầm lấy quái trượng đứng dậy, sắc mặt mang theo ý cười. Nhưng mà nụ cười này, cũng không phải là đang thưởng thức nhân tài mới nổi.
Lần trước cùng Dạ Kinh Đường giao thủ, Huyết Bồ Đề sau đó liền phát hiện manh mối của Minh Long Đồ, mục đích có chút thay đổi. Không mạo hiểm giúp Lục Phỉ ám sát Tĩnh Vương nữa mà đổi thành cướp lấy Minh Long Đồ từ trên người Dạ Kinh Đường, dù sao Dạ Kinh Đường so với Tĩnh Vương thì dễ đối phó hơn nhiều.
Là đỉnh tiêm sát thủ, ám sát Tĩnh Vương thế nào, tự nhiên là do Huyết Bồ Đề toàn quyền an bài, cố chủ phụ trách cung cấp tin tức, nhân thủ cho hắn.
Lợi dụng điểm tiện lợi này, Huyết Bồ Đề gần đây tra được thân phận Dạ Kinh Đường, hắn là nghĩa tử Bùi gia ở Thiên Thủy Kiều, võ nghệ hẳn là học được từ chỗ Nha môn, cùng Tĩnh Vương quan hệ mập mờ. Bùi gia đã an bài thuyền, gần đây muốn đi Tây Vương trấn nói chuyện làm ăn, Dạ Kinh Đường sẽ đi theo.
Con cái nhà thương gia, một mình đi ra ngoài, bên người không có cao thủ Nha môn tùy hành, không nghi ngờ gì nữa, đây là thời cơ tốt nhất để hạ thủ.
Nhưng một mình hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Dạ Kinh Đường, vì vậy hắn liền dùng danh nghĩa Huyết Bồ Đề ám sát Tĩnh Vương, để cố chủ phái cho hắn hai người trợ giúp.
Trần Minh, Lục Nguyễn đều là tội phạm hung danh trên giang hồ, dựa vào giết người cướp của vơ vét của cải, võ nghệ đều thuộc hàng cao thủ, mỗi người đều có thể giao thủ mấy chiêu với Dạ Kinh Đường.
Dưới tình huống ba người liên thủ hắn nắm chắc phá được đao pháp siêu phàm của Dạ Kinh Đường. Sau khi việc thành hắn sẽ độc chiếm « Minh Long Đồ », ám toán diệt trừ hai đồng đội này để diệt khẩu dễ như trở bàn tay.
Huyết Bồ Đề âm thầm suy tính, xác định chuẩn không có chỗ nào sơ suất, trong lòng liền rục rịch muốn hành động, xoay người đứng lên, cầm thiết quải đi ra xe ngựa:
"Đi thôi."
. . .
-----
Một bên khác, hạ du Thanh giang.
Một chiếc thuyền chở khách dọc theo dòng sông đi lên, bên trên boong tàu là hành khách từ khắp trời nam biển bắc.
Trong phòng khách ở tầng hai của thuyền, giáo chủ phu nhân Bình Thiên Giáo bá chủ giang hồ, đứng trước cửa sổ, thân mang Thanh Y, khoanh tay ôm lấy hai quả dưa hấu, đôi mắt hoa đào trời sinh mê ly, ngắm nhìn nhìn ngắm non nước cùng sắc trời âm u, có chút xuất thần.
Bắt đầu của Thanh Giang là tại hồ Thiên Lãng ở cảnh nội Bắc Lương, từ bắc đi tới phía nam đi ngang qua cương vực Đại Ngụy, rồi đổ vào biển ở phương nam.
Lạc Ngưng xuất phát từ kinh thành, xuôi theo Thanh giang mà xuống phía nam, có thể thẳng tới Thiên Nam, bây giờ đã đi bốn năm ngày.
Đều là thời gian mấy ngày, nhưng ngồi thuyền trở lại quê hương so với ở lại trong ngõ song quế, có thể nói cách biệt một trời một vực.
Nếu như nói mấy ngày ở trong ngõ hẻm song quế là những ngày khó quên nhất, thì mấy ngày ngồi trên thuyền này, chính là những ngày gian nan nhất.
Lạc Ngưng đứng ở cửa sổ, ngẩn người ngắm nhìn dòng sông, bên cạnh nàng là một cô nương thiên sinh lệ chất cũng đang buồn bã ỉu xìu nằm tại trên giường, than thở:
"Không có chim chim ta buồn muốn chết. . . Sư nương, nếu không ta trở lại kinh thành nhé, việc chúc thọ, ngươi đi một mình là được rồi. . ."