Chương 163. Ta Không Có Hứng Thú
Bên trong Vân An thành, trời trong gió nhẹ.
Nắng ấm mùa hè chiếu vào trên mái hiên của Minh Ngọc Lâu, gió thổi nhẹ lay động chuông gió ở mái hiên, phát ra âm vang kỳ ảo:
Đinh linh ~~ đinh linh ~~~
Bình phong trắng đặt ở cửa sổ che chắn ánh nắng, trong thư phòng vàng son lộng lẫy, nữ tử mặc mãng bào ngồi thẳng tắp, trên bàn trước mặt có đặt một cuốn thư tịch và những chiếc bút được làm từ vàng ngọc, trong tay nàng cầm chén trà sứ trắng, nhìn tổng thể, liền tựa như một nữ tổng quản đang chăm chú làm việc.
Điểm không hài hòa duy nhất, chính là trên gương mặt trắng nõn như ngọc, thoáng hiện ra một vòng dị sắc, vội vàng đem sách lật qua một trang để xem tranh minh hoạ. . .
Thư phòng vắng vẻ im ắng. An tĩnh không biết bao lâu một trận u phong bỗng nhiên bay vào trong phòng, bà lão tóc trắng không một tiếng động đáp xuống trước bàn sách của Đông Phương Ly Nhân.
Bởi vì xuất quỷ nhập thần không có chào hỏi, dọa Đông Phương Ly Nhân khiếp vía, vội vàng khép sách lại, giấu phía sau lưng, hơi có vẻ không vui.
"Điện hạ, Tây Vương trấn Lý Hoài, trong đêm khẩn cấp đưa tới tin tức, nói Dạ Kinh Đường đêm qua, bị Huyết Bồ Đề, Thấu Tâm Quyền Trần Minh, Thất Xích Thương Lục Nguyễn liên thủ ám sát. . ."
"Hả? !"
Từ trước đến nay, Đông Phương Ly Nhân dù cho long trời lở đất cũng bất động thanh sắc nhưng hôm nay nghe thấy lời này lông mi không khỏi nhảy một cái, thư tịch phía sau liền rơi trên mặt đất, đứng dậy đôi mắt tức giận:
"Sao có thể. . . Dạ Kinh Đường bây giờ thế nào? !"
Bà lão tóc trắng cảm thấy Tĩnh Vương tâm thần căng thẳng, vội vàng đáp lại:
"Lý Hoài đã thăm viếng qua Dạ công tử, không có trở ngại gì."
"Hô. . ."
Đông Phương Ly Nhân như trút được gánh nặng, vỗ nhẹ bàn đọc sách:
"Những tặc tử kia quả thực gan to bằng trời, cầm tín lệnh của bản vương, để quận trưởng Kim Giang điều tám ngàn vũ vệ quân, vây quanh Tây Vương trấn, bắt không được tặc tử đưa đầu tới gặp. . ."
Bà lão tóc trắng đưa tay, ra hiệu để Tĩnh Vương bớt giận:
"Không cần. Huyết Bồ Đề, Trần Minh, Lục Nguyễn, đêm qua đều chết dưới tay Dạ Kinh Đường, Huyết Bồ Đề bị chém đầu, hai người kia bị đánh đến thi thể đều không toàn thây,. . ."
"Hả?"
Đông Phương Ly Nhân sững sờ, có chút không hiểu thấu:
"Một cái lão Tông Sư, hai cái tội phạm nhất lưu, làm sao có thể. . . Hình như cũng không phải không có khả năng."
Nghĩ đến Dạ Kinh Đường tiềm lực khủng bố, Đông Phương Ly Nhân điềm tĩnh trở lại.
"Theo Dạ công tử tự thuật, hắn sớm đã phát hiện được hành tung của tặc tử lợi dụng đánh lén mới đắc thủ. Lấy nội tình đao pháp của Dạ công tử, Trần Minh, Lục Nguyễn tuyệt không phải đối thủ, lại thêm Huyết Bồ Đề lần trước đã bị trọng thương, hoàn thành đại công này cũng không phải là không có khả năng."
Đông Phương Ly Nhân chậm rãi gật đầu, hơi chút trầm mặc, âm thanh lạnh lùng nói:
"Tra xét mấy năm, đều không có tra được chân tướng của Lục Phỉ, bản vương và người khác còn từng sợ bị ám sát, Nha Môn nuôi nhiều người như vậy là ăn không ngồi rồi hay sao? Lệnh cho bọn hắn đi thăm dò."
"Vâng."
Bạch Phát Đế Thính quay người muốn đi gấp, kết quả lại phát hiện quyển sách rơi trên mặt đất, liền muốn khom người giúp Tĩnh Vương nhặt lên, nhưng tay vừa nâng lên. . .
Gió nhẹ thổi qua trang sách, lộ ra tranh minh hoạ tinh xảo. . .
? ?
Bà lão tóc trắng thu tay lại, làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, bay ra khỏi phòng giống như Quỷ ảnh.
Đông Phương Ly Nhân luôn nghĩ về hành động tuyệt vời của Dạ Kinh Đường hoàn toàn không có chú ý, chờ Bà lão tóc trắng đi, mới phát hiện « nước mắt hiệp nữ » trên bàn không thấy, vội tìm kiếm chợt sắc mặt cứng đờ, vội vàng nhặt sách lên, nói một câu mất bò mới lo làm chuồng:
"Khụ. . . Thánh thượng muốn xem cuốn sách này, lệnh cho bản vương thẩm duyệt chú giải trước."
"Lão thân minh bạch."
. . .
-----
Sắc trời sáng rõ, hai bên bờ sông mưa rơi nhỏ dần, nghĩ tới buổi trưa là có thể tạnh.
Đường Lý Ngư đã khôi phục lại yên tĩnh, mọi người vẫn làm công việc thường ngày.
Bên trong một quan trà ở Tây Vương trấn.
Dạ Kinh Đường ngồi trên ghế, trái cây điểm tâm đặt bên người, chim chim ngồi xổm ở bên cạnh phụ trách ăn.
Bùi Tương Quân thì ngồi ở bên kia, hai người đang cùng nghe tiên sinh kể chuyện, kể chuyện giang hồ quá khứ.
Kế bên người kể chuyện còn có một cô gái che mặt, ôm ấp tì bà hát điệu hát dân gian Giang Châu.
Tinh tinh tinh ~~
"Lại nói nhật nguyệt hắc phong cao, Phó lão chưởng môn một mình đi tới bên ngoài Thất Huyền Môn. . ."
Theo tiên sinh kể chuyện, năm đó Huyết Bồ Đề ám sát Tông Sư Thất Huyền Môn, sự tình lúc ấy lưu truyền sôi nổi trong giang hồ, nhưng mấy chục năm bẵng đi đã có rất ít người nhớ kỹ.
Hôm nay, tiên sinh kể chuyện giảng việc này, tự nhiên là bởi vì Huyết Bồ Đề hung danh hiển hách đã chết tại Tây Vương trấn.
Tối hôm qua, sau khi Dạ Kinh Đường băng bó xong, liền dẫn theo mấy người cầm lệnh bài Tĩnh Vương cho đi tìm bổ đầu Nha Môn ở nơi này.
Hành động này của hắn cũng không phải bởi vì tiền thưởng. Chẳng qua người Lục Phỉ muốn giết là Tĩnh Vương, hắn bởi vì bảo hộ Tĩnh Vương mới bị tìm tới cửa. Bây giờ giải quyết xong thích khách, nếu là ‘Giết người không lưu danh’ ai cũng không biết, hắn chẳng phải bị ám sát oan.
Hắn thông báo lên Nha Môn , để Tĩnh Vương biết mà ghi nhớ công lao của hắn, về sau, cứu Cừu Thiên Hợp thậm chí là xem Đồ Long Lệnh đều có ích rất lớn.
Mọi chuyện đã được giải quyết, hắn bây giờ ngược lại rất nhàn rỗi.
Hồng Hoa Lâu vốn luôn có rất nhiều việc vặt, tỉ như điều hành thương vụ nam bắc, phương hướng phát triển các loại sản nghiệp, thảo luận hết ít nhất phải cần tới ba đến năm ngày.