Chương 185. Gặp Người Quen (2)
Tống Trì, Trần Nguyên Thanh lòng tràn đầy sợ hãi, muốn kéo Thiếu chủ cứng đầu còn đang trang bức lại, nhưng Thiếu chủ đứng ở trên tảng đá, không thể động tay, liền quay đầu muốn tham khảo ý của lâu chủ, kết quả. . .
Bùi Tương Quân đứng ở phía sau, tay đang đỡ chim chim đang muốn hóng chuyện. Nàng sững sờ đứng đó, cũng không có phản ứng gì.
? ?
Tống Trì trực tiếp ngất, đứa mắt nhìn về phía Trần Nguyên Thanh —— cái này là có ý gì?
Trần Nguyên Thanh một tay đưa sau lưng khí độ bất phàm, đáy mắt lại hiện ra tia hoảng sợ —— không biết nha! Bây giờ làm sao xử lý?
. . .
Dạ Kinh Đường nhìn thì như đằng đằng sát khí, trên thực tế là sững sờ ngay tại chỗ.
Ánh mắt hung hãn nhìn xuyên qua cửa của Thích Kiếm Đường, chỉ trong thoáng chốc, nỗi lòng đã biến hóa vô số lần.
Cái thanh âm ngự tỷ lạnh như băng này, còn không phải tỷ tỷ dưa hấu của hắn sao? Nàng cũng ở đây? Thật sự là đúng dịp. . .
Không đúng! Làm sao Lạc nữ hiệp nói chuyện bá khí như vậy? Dựa theo tình hình để đánh giá. . .
Ta xxx. . . Thiềm Cung Thần Nữ!
Ta sờ soạng nữ nhân của người nào. . .
Cái nam nhân sở thích biến thái kia, là Bình Thiên giáo chủ?
Cái này không phải chết chắc rồi sao. . .
. . .
Mà trong lòng Bùi Tương Quân cũng đang nghĩ:
Tiếng Thiềm Cung Thần Nữ, làm sao lại giống như đúc với nhân tình của Kinh Đường giống đến vậy? Kinh Đường cũng đang ngây ngẩn cả người, xem ra chính là một người. . .
Mẹ nó! Nhân tình của Kinh Đường, thế nào lại là nữ nhân của Bình Thiên giáo chủ?
Chuyện này truyền ra ngoài, sợ là Hồng Hoa Lâu phải bị Bình Thiên giáo chủ đuổi tận giết tuyệt nha. . .
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ. . .
Tất cả mọi người lòng tràn đầy mơ hồ, thấy Thiếu chủ Hồng Hoa Lâu như là sát thần đứng ở nơi đó, hoàn toàn không rõ cái ngoan nhân vừa ngoi đầu lên này, đến cùng là muốn làm gì.
Ngay cả Chu Hoài Lễ đều sợ ngây người, nhưng cũng không có lên tiếng, có vẻ như là đang nghĩ - tiểu tử ngươi nếu có gan tiếp tục ăn nói ngông cuống, lão phu liền sẽ gọi ngươi là nam tử hán!
Cuối cùng vẫn là bên trong Thích Kiếm Đường, lần nữa truyền ra một đạo lời nói thanh lãnh:
"Dạ thiếu chủ hẳn là có dị nghị đối với bản phu nhân?"
Thanh âm lãnh như băng sơn, giống như tức giận!
Người giang hồ ở đây cảm thấy có chút không ổn, trong lòng mấy người Tống Trì cũng quấn quýt cả lên, đều chuẩn bị tự mình bước lên nhận lỗi.
Cũng may Thiếu chủ cũng không phải không đáng tin cậy như vậy, cuối cùng cũng phản ứng lại, không nhanh không chậm thu hồi trường thương, tư thái vẫn mang theo ba phần kiệt ngạo như cũ, chắp tay nói:
"Nếu Tiết phu nhân đã lên tiếng, vãn bối tự nhiên sẽ cho Chu gia ba phần tình mọn. Chuyện hôm nay dừng ở đây chúc Chu lão thái công thọ tỷ nam sơn."
Dứt lời, Dạ Kinh Đường phất tay áo nhảy xuống cự thạch, bước nhanh rời đi.
Dọc đường đi qua Kiếm Vũ Hoa, Dạ Kinh Đường lập tức bước chân:
"Ngươi đã làm mất lòng Chu gia, sống không được mấy ngày, vào trong đi. Chu gia sau này dám thẹn với ngươi một phân một hào, ngày sau ta sẽ giúp ngươi hoàn trả gấp mười!"
Thanh âm rất lớn, không phải nói cho Kiếm Vũ Hoa nghe mà là nói cho người Chu gia nghe được.
Dạ Kinh Đường nhìn ra cảm xúc khác thường của Kiếm Vũ Hoa, khẳng định là có gì đó đang níu giữ hắn ở lại Chu gia, nếu không khi hắn bênh vực lẽ phải cũng sẽ không thất hồn lạc phách như vậy.
Mặc dù không quen biết Kiếm Vũ Hoa, nhưng Dạ Kinh Đường cảm thấy cả Chu gia cũng chỉ có người trẻ tuổi dùng Tề Mi Côn này mới xứng với chữ Hiệp trước cửa.
Dạ Kinh Đường nói lời này, căn bản là không them để ý tới sắc mặt các môn nhân của Chu gia, mang theo môn đồ Hồng Hoa Lâu bước nhanh rời đi.
Bịch bịch bịch. . .
Quần hùng Hồng Hoa Lâu rất nhanh liền biến mất ở bên ngoài Thích Kiếm Đường, bờ hồ được yên tĩnh trở lại, một chút ánh sáng mặt trời còn xót lại chiếu sáng nửa chữ Hiệp trên đá lớn, tia sáng không mạnh, nhưng lúc này nhìn lại cực kì chướng mắt.
Tất cả người giang hồ sắc mặt khác nhau, nhìn qua Kiếm Vũ Hoa lẻ loi trơ trọi đứng bên bờ, có người muốn mở miệng, muốn nói gì đó lại thôi.
Kiếm Vũ Hoa từ đầu đến cuối cúi đầu, hai chân khẽ nhúc nhích, thoạt nhìn là muốn quỳ xuống nhận lỗi.
Nhưng sống lưng người luyện võ quá cứng, không thể tùy tiện để đầu gối chạm đất, trầm mặc thật lâu, cuối cùng là vứt bỏ Tề Mi Côn trong tay.
Đinh đinh đang đang ~
Kiếm Vũ Hoa đưa mắt nhìn ngôi nhà trúc bên trên Triêu Lộ Sơn, quay người rời đi, đi về giang hà sơn dã vô biên.
"Kiếm sư huynh. . ."
"Vũ Hoa!"
Sư huynh đệ muốn giữ y lại, trong sơn trang truyền ra những tiếng gọi tê tâm liệt phế.
Bước chân Kiếm Vũ Hoa hơi dừng lại nhưng không thể quay đầu, chỉ có thể lau đi nước mắt.
Bịch bịch. . .Rất nhanh, một đạo trường bào thân ảnh chạy đến khu kiến trúc, bay ra ngoài sơn trang, biến mất khỏi ven hồ
Ánh mắt Chu Hoài Lễ lạnh lẽo, đang muốn quát lớn thì bên cạnh Thích Kiếm Đường truyền đến bước chân cùng tiếng cười khẽ có chút khàn khàn:
"Đều đứng bên ngoài làm cái gì? Hàn Lân, tóc ngươi làm sao cũng bạc trắng vậy..."
"Ai u, Chu lão tới rồi à, vừa rồi có hai cái tiểu bối luận bàn nên ra xem kịch. Thân thể Chu lão vẫn tốt chứ?"
"Cảm giác còn có thể sống qua năm nay, đi vào ngồi đi. Chuẩn bị làm lễ, chiêu đãi khách nhân. . ."
"Ha ha. . ."
Bên ngoài Thích Kiếm Đường, lại truyền ra một vài tiếng ồn.
Chu Hoài Lễ hai tay thu về sau, nhìn bờ hồ sớm đã không còn người, mới đè xuống tức giận vô biên trong lòng, quay người trở lại trong sảnh:
"Ngược lại để chư vị chê cười. . . Đến, mang rượu lên, hôm nay đại thọ gia phụ, cảm ơn các vị đã tới. . ."