Chương 198. Giết Người Trong Đêm Không Lưu Hậu Hoạn (2)
Nếu như đổi lại là người khác, đại khái sẽ bị một đao này chém cho trở tay không kịp. Nhưng người ở đây là Chu Hoài Lễ, năm đó Trịnh Phong - chủ nhân của bộ Đao pháp Bát Bộ Cuồng Đao là Vân Trạch tam kiệt, mà Chu Hoài Lễ cũng là nhân sĩ Trạch Châu lại cùng một thế hệ với Trịnh Phong, không có khả năng chưa từng giao đấu qua.
Mặc dù đao thế phía sau đáng sợ hơn so với Trịnh Phong, nhưng Chu Hoài Lễ hắn cũng không phải Chu Hoài Lễ lúc chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Một đao đánh tới, Chu Hoài Lễ không quay đầu lại, chỉ nâng tay trái lên, trường kiếm từ tay phải thuận thế đập lên cánh tay.
Ba~ Lưỡi kiếm uốn lượn trước người, kế đó lăng lệ về phía sau lưng, hạt mưa ven đường đều bị chấn vỡ thành sương mù trắng.
Dạ Kinh Đường toàn lực bộc phát, một đao hướng eo trái Chu Hoài Lễ mà chém, vốn cũng có đề phòng chiêu Hồi mã kiếm địch nhân trước mặt nhưng mũi kiếm bỗng nhiên lại từ chỗ vai trái bắn ra, trực tiếp điểm về phía tim hắn. Tình huống này, thật sự đã làm cho Dạ Kinh Đường hơi kinh ngạc một chút.
Mặc dù đã phát hiện Chu Hoài Lễ nhằm vào tim đâm tới nhưng Dạ Kinh Đường vẫn làm như không thấy, toàn lực một đao chém xuống.
Chu Hoài Lễ xuất ra kiếm này, từ phía trước đâm về sau, điểm tại vị trí trái tim Dạ Kinh Đường, thuộc về kỹ năng nhất kích tất sát, cho dù Dạ Kinh Đường có mặc nhuyễn giáp, cũng chắc chắn có thể đâm xuyên.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Thanh Phong bảo kiếm không gì không phá nổi, sau khi xuyên qua áo bào cùng nhuyễn giáp lại đụng phải thứ gì, không thể tiến thêm, dẫn đến mũi kiếm trong nháy mắt bị uốn cong.
Xoẹt!
Một đao chém xuống, không một chút ngập ngừng lướt ngang trên cơ thể Chu Hoài Lễ, xương sườn bên trái trong nháy trào ra một tràng máu, đoán chừng cơ thể đã bị chém đứt hai cái xương sườn!
"Haaa! "
Tống Trì cũng nhanh chân vọt tới, thân hình như mãnh hổ xuất sơn, ngay tại khoảng cách còn có ba trượng, bay lên nhào tới, một quyền đấm thẳng vào sau lưng Chu Hoài Lễ.
Bành! Quyền này đấm tới, thanh âm huyết nhúc nứt vỡ liền vang lên trong không trung.
Mưa từ trên trời rơi xuống vỡ tan khi chạm phải lưng Chu Hoài Lễ, cả người hắn bay về phía trước, ngã trên một bệ đá ở bờ sông.
Bành!
Kiếm thuật Chu Hoài Lễ cũng được xem là điêu luyện, lô hỏa thuần thanh, nếu như đơn đấu, Tống Trì xác thực không có khả năng chiếm được chỗ tốt, nhưng có thêm Dạ Kinh Đường ở đây, căn bản không phải đối thủ. Đối mặt với hai người điên, một người toàn thân là bảo bối phòng ngự, một người hung hãn không sợ chết lấy thương tích đổi thương tích, Chu Hoài Lễ chỉ dựa vào một mình một kiếm thì ứng phó ra sao?
Chu Hoài Lễ ngã trên bệ đá làm nước đọng trên mặt đá bắn tung tóe, trong kẽ răng phun ra một ngụm máu đỏ, chưa kịp đứng dậy đã bị một đao không chút nương tình lần nữa chém xuống.
"Aaa! "
Dạ Kinh Đường hôm nay tại Chu gia trang, bị Chu Hoài Lễ cưỡng từ đoạt lý uy hiếp, đã phải nén giận rất nhiều. Tình huống lúc đó không thể làm được gì hơn, hiện tại có lại cơ hội, há có thể không trả thù?
Dạ Kinh Đường không chút lưu tình, vung đào lên, xoay người chém một đao vào Chu Hoài Lễ.
Ba~
Chu Hoài Lễ biết lực đạo Bát Bộ Cuồng Đao có bao nhiêu cương mãnh, thấy đao kia hạ xuống ngay lập tức nâng cánh tay trái lên chống đỡ lưỡi kiếm làm tấm chắn ngăn cản ở lưỡi đao.
Keng~ Một tiếng bạo hưởng.
Một đao bên bờ sông, ảnh hưởng của đao phong khiến sóng nước dưới sông và nước đọng trên bờ đều bị đánh cho bay cao hơn thước. Gạch đá cũ kỹ phía sau lưng Chu Hoài Lễ toàn bộ vỡ nát, còn hắn thì bị lực đao ép cả người lún xuống trên mặt đất.
Phía sau lưng là bệ đá, không thể rút về sau, Chu Hoài Lễ chỉ có thể cấp tốc xoay người mượn lực bắn dậy. Nhưng Chu Hoài Lễ vừa nhảy lên được một nửa, đao thứ tư lại lần nữa rơi xuống!
"Chết đi! "
Dạ Kinh Đường phát ra một tiếng quát lớn, bắp thịt cả người căng cứng, hai tay cầm đao nâng qua đỉnh đầu hiên ngang chém xuống bảo kiếm đang được Chu Hoài Lễ dùng cánh tay trái chèo chống.
Keng ~
Bên trong màn mưa bỗng có tia lửa bắn lên tung tóe do lực va chạm mạnh của kim loại. Bảo kiếm Chu Hoài Lễ quả thực là kiếm tốt, không bị gãy, nhưng người cầm kiếm lại bị đánh lún xuống thêm một tấc.
Keng ~
Keng~
Keng ~
Đối thủ căn bản không có không gian xê dịch, Dạ Kinh Đường cũng không để ý tới chiêu thức nữa, liên tiếp dùng đao chém mạnh xuống.
Mỗi một đao chém xuống tựa như búa nặng đập khiến Chu Hoài Lễ càng lún thêm mấy phần.
Bát Bộ Cuồng Đao cần sử dụng quá nhiều lực lượng, vẻn vẹn đánh thêm ba đao mà sắc mặt Dạ Kinh Đường đã đỏ lên, cái trán đầy gân xanh như muốn nổ tung, lòng bàn tay có máu rỉ ra.
Bên phía bị chặt, Chu Hoài Lễ so với Dạ Kinh Đường càng thêm chật vật!
Bảo kiếm trong tay liên tục bị chém, cánh tay trái chống đỡ bảo kiếm bị lực đạo cuồng bạo chấn thành nứt xương, cánh tay vẫn một mực nâng lên không dám hạ xuống, chỉ cần một lần nhịn không được khẳng định là bị chém nát đầu.
Mà cho dù chống đỡ được thì sao? Cũng chỉ là uổng công.
Tống Trì đứng bên cạnh, thấy Dạ Kinh Đường xuất thủ như kẻ điên, đao pháp chém liên tục, hắn gấp gáp nhảy qua nhảy lại trái phải, sau lưng Dạ Kinh Đường, hận không thể một quyền đem Dạ Kinh Đường đánh dẹp sang bên cạnh, cho hắn vào kết liễu kẻ thù.
Trước tình thế tất phải bị giết, đáy mắt Chu Hoài Lễ cực độ hoảng sợ, tức giận nói:
"Dừng tay!"
Mà trong màn đêm xa xa, cũng truyền tới một tiếng gấp gáp:
"Đao hạ lưu tình!"
Dạ Kinh Đường một đao rơi xuống, bằng vào man lực doạ người, thanh đao gắt gao đặt ở trên mũi kiếm Chu Hoài Lễ, đưa mắt nhìn lại, đã thấy Tam đương gia Trần Nguyên Thanh bước nhanh vọt tới, sắc mặt lo lắng mà tức giận:
"Hai người các ngươi đang làm cái gì? !"