Chương 213. Đi Xem Náo Nhiệt
Ầm ầm~
Mây đen ép thành từng hạt mưa to như hạt đậu rơi bên ngoài chính đường Nha Môn.
Hai tên bổ khoái đứng tại tiền đường, mắt thâm như gấu mèo, rõ ràng đã bị đánh mấy quyền.
Phía sau chủ án (bàn xử án), Đông Phương Ly Nhân mặc áo mãng bào màu bạc, lưng eo thẳng tắp, dò xét thương thế trên mặt bổ khoái, đáy mắt mang theo giận giữ:
"Chuyện gì xảy ra?"
Hai tên bổ khoái rõ ràng có ý sợ hãi, một tên trong đó hơi lớn tuổi chút cúi đầu nói:
"Hôm nay tuần tra trên đường phố Trúc Tịch, phát hiện một vụ án mạng, tử trạng đặc thù, xem xét chính là đại án. Ti chức và tiểu Vương phát hiện ra bản án trước, trong lúc nghiệm thi, người Lục Phiến Môn tới, trực tiếp đem hai ta đuổi ra ngoài. . ."
Ba ~
Đông Phương Ly Nhân dùng tấm gỗ vỗ nhẹ bàn:
"Sau đó liền đánh nhau? Bản vương đã nói với các ngươi biết bao nhiêu lần, không nên cùng người Tam Pháp ti động thủ, gặp chuyện thì phải nhanh chóng trở về tìm tổng bộ. . ."
Bổ khoái lớn tuổi cúi đầu đáp lại:
"Lúc đầu cũng không muốn động thủ, chỉ mắng nhau ở cửa ra vào. Nhưng không biết trong đầu tiểu Vương nghĩ cái gì, nói một câu ‘ đừng để ta cầm côn đâm nát cửa sau của ngươi’! . . ."
"Khụ khụ. . ."
Xà Long đang ngồi nghiêm chỉnh, nghe vậy trực tiếp đau sốc hông, sắc mặt đỏ lên bất lực ho khan vài tiếng, kém chút thì bị sặc chết.
Thương Tiệm Ly thường ngày mặt lạnh, khóe mắt cũng giật giật mấy lần.
Duy chỉ có ánh mắt Đông Phương Ly Nhân mờ mịt:
"Có ý gì?"
Bổ khoái tiểu Vương ủy khuất nói:
"Ti chức thoạt đầu cũng không có ý đó, nghe lão Lưu nói là thương pháp bọn hắn cao thâm, đặc biệt lợi hại, liền thuận miệng mắng ra. Về sau người Lục Phiến Môn chê cười ti chức, ta mới hiểu rõ, thẹn quá hoá giận liền. . ."
Đông Phương Ly Nhân không hiểu nổi:
"Côn đâm nát cửa sau, đến cùng ý nghĩa là gì?"
Xà Long lúc này cố cưỡng ép đè xuống khí tức phiên giang đảo hải, đưa tay lên quơ quơ nói:
"Lăn đi trị thương, mất hết mặt mũi."
"Vâng."
Hai cái bổ khoái vội vàng chạy. Xà Long quay về phía Tĩnh Vương, cung kính nói:
"Chợ búa thô tục mà thôi nói ra ô nhiễm lỗ tai điện hạ. Thuộc hạ động thủ trước, chúng ta đuối lý, vẫn là nên quan tâm tới việc này thì hơn."
Đông Phương Ly Nhân gặp cả sảnh đường nam nữ tổng bộ đều biểu lộ cổ quái, biết không phải là lời nói tốt gì, cũng liền không hỏi nữa.
Nha Môn ngay cả chiêu bài cũng không có, không có giới hạn gì, trên lý luận là tư vệ của Tĩnh Vương phủ, được hoàng quyền đặc cách nên cái gì cũng có thể quản, nhưng chức quyền cùng tư pháp vẫn là chiếu theo lệ của nha môn chính thống.
Bản án trong Kinh thành cũng không nhiều, bổ khoái quan lại đều cần công trạng, vì thế hai bên cạnh tranh nhau, thường xuyên nảy lên xung đột.
Bổng lộc bổ khoái Nha Môn do Tĩnh Vương phủ phát, mà Đông Phương Ly Nhân lại đòi tiền Hộ bộ, không có công trạng thì Hộ bộ không cấp phát, vì thế những vụ án trộm ăn cắp nhỏ có thể nhường nhưng liên quan đến án mạng nhất định phải tham dự.
Đông Phương Ly Nhân đang muốn an bài vài thủ hạ tương đối hung hăng đi đường phố Trúc Tịch cưỡng chiếm công lao, thì bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp rút.
Bịch bịch bịch bịch~
Giương mắt nhìn ra thấy Vương Xích Hổ mặc áo bào công tử, bung dù từ bên ngoài chạy vào:
"Điện hạ, điện hạ. . ."
"Trọng địa nha môn, quần áo không ngay ngắn còn cao giọng ồn ào, còn ra thể thống gì?"
"Không phải, Dạ lão đệ trở về rồi."
"Hả?"
Vẻ mặt giận dữ của Đông Phương Ly Nhân dừng lại, nhìn hướng ra bên ngoài nha môn, nhưng không thấy tung tích Dạ Kinh Đường đâu, hỏi:
"Dạ Kinh Đường đâu? Để hắn tới, bản vương có việc an bài."
Vương Xích Hổ đi đến bên ngoài sảnh đường, tràn đầy phấn khởi nói:
"Dạ lão đệ vừa đập một sòng bạc ở đường phố Ngô Đồng, đem người đánh gần chết, quay người lại đi tới chợ phía Tây, đoán chừng là đi đánh đại cữu tử của Vương thị lang. Điện hạ muốn đi xem náo nhiệt hay không?"
Đông Phương Ly Nhân thấy hiểu kỳ, vốn định đứng dậy, nhưng lại cảm thấy không phù hợp thân phận, liền vỗ nhẹ án mộc ( án mộc hay gõ khi lên công đường):
"Làm càn! Dưới chân thiên tử lại dám tư đấu, trong lòng còn có vương pháp hay không? Bản vương phải đi xem một chút, các ngươi xử lý nốt chuyện còn lại."
Các tổng bộ đang muốn đi cùng xem náo nhiệt, lúc này đành hậm hực ngồi xuống. . .
----
Rầm rầm ~
Bên ngoài lâu mưa to, bên trong Tam Nguyên lâu lại khí thế ngất trời, tử đệ xuất thân gia đình phú quý, đang đánh cược, vung tiền như rác, bên người còn có mỹ nhân làm bạn, tràng cảnh cùng với chiếu bạc ở ngoài chợ búa có thể nói cách biệt một trời một vực.
"Mở ra! Bốn năm sáu đại!"
"Tốt!"
"Aizz, xúi quẩy. . ."
. . .
Đường phố Ngô Đồng là động tiêu tiền lâu đời nổi tiếng ở kinh thành, Tam Nguyên lâu đặt ở trên đường cũng không tính đỉnh lưu nhưng bối cảnh lại có phần vững chắc, đại đương gia là Trình Bảo, Trình nhị gia cắm rễ ở chợ phía Tây.
Trình nhị gia xuất thân Vân Châu đại phái Thiết Phật lĩnh, ca ca chính là chưởng môn, muội muội là Vương thị gả đến Vân Châu cùng trọng thần đương triều trèo kéo quan hệ thông gia, bối cảnh này đặt ở hắc bạch hai đạo, có thể nói là không ai dám động.