Chương 222. Có Tư Chất Thần Bổ
Vết tích trên tường, là do kiếm chiêu Bạch Hạc Tảo Vĩ lưu lại, là một kiếm chiêu cơ bản trên giang hồ, chỉ cần có chút hiểu biết về công phu, liền có thể nhìn ra, Vũ Văn Thừa Đức nói như vậy, hiển nhiên là vì để cho Tĩnh Vương thể hiện chút chỉ dẫn suy nghĩ.
Đông Phương Ly Nhân thấy Vũ Văn Thừa Đức hiểu chuyện như thế, trong lòng có chút khen ngợi, chăm chú giải thích nói:
"Vết tích chính là kiếm chiêu Bạch Hạc Tảo Vĩ để lại, từ lực đạo đánh giá, võ nghệ không thấp. . ."
Lúc đầu vốn tưởng sẽ hành sử như mọi khi, Tĩnh Vương có tham dự nói vài câu liền có thể dẹp đường tiễn người trở về phủ. Vũ Văn Thừa Đức nhận được Tĩnh Vương ‘chỉ điểm’, lúc kết án sẽ đem tên của Tĩnh Vương viết tại thủ vị, thượng thư sẽ khen ngợi Tĩnh Vương mắt sáng như đuốc, nhìn rõ mọi việc, về sau sẽ tấu lên thánh thượng khen thưởng Tĩnh Vương.
Nhưng Vũ Văn Thừa Đức còn chưa kịp nói một câu "Thì ra là thế, điện hạ cao kiến", liền phát hiện hộ vệ áo đen đứng tại phía sau Tĩnh Vương, lắc đầu nói:
"Chớ nói lung tung, đây là dùng đao chặt."
? !
Lời vừa nói ra, quan sai bên trong viện lạc, thậm chí bổ khoái Nha Môn khám nghiệm tử thi đều phải trầm mặc.
Đông Phương Ly Nhân im bặt, bàn tay nắm thật chặt, liếc nhìn Dạ Kinh Đường.
(→_→)!
Khóe mắt Vũ Văn Thừa Đức có chút giật giật, thầm nghĩ: Cái tên điên này từ đâu chui ra, dám hủy đi mặt mũi Tĩnh Vương. . .
Nhưng nhìn tướng mạo của Dạ Kinh Đường, Vũ Văn Thừa Đức trong lòng liền hiểu rõ - bộ dạng tuấn tú nhưng ăn mặc không giống con cái của vương hầu, đại khái là nam sủng Tĩnh Vương mang theo dạo phố, trách không được việc không giữ miệng. . .
Vũ Văn Thừa Đức sắc mặt nghiêm túc lên, chỉ về vết tích trên vách tường:
"Ta cảm thấy cách nhìn điện hạ không sai. Vết tích đao kiếm khác nhau rất lớn, nha dịch khám nghiệm tử thi ở đây đều cảm thấy là vết kiếm. Vị công tử này nói là vết đao, có kiến giải gì khác sao?"
Dạ Kinh Đường mở miệng là vì sợ Ngây Ngốc nói bậy bị nhân sĩ chuyên nghiệp ở đây phát hiện, sau đó lạii thấy bầu không khí không đúng, mới giật mình, thì ra tất cả người trong nội viện đều là đồ đần. Mắt thấy đám người nhìn sang, Dạ Kinh Đường cũng không thể nói hưu nói vượn, cưỡng ép chính mình nói ra hai chữ nhìn lầm được, thế là bắt đầu giải thích cho mọi người:
"Vết tích đúng là Bạch Hạc Tảo Vĩ lưu lại, nhưng nhìn qua rất kì lạ, nói kiếm thì quá nặng, nói đao thì quá nhẹ, có vẻ như là cao thủ dùng đao lâu năm, dùng một thanh đao giống như kiếm, sử dụng kiếm chiêu đối địch. . ."
? ?
Quan sai trong nội viện trở nên mờ mịt khó hiểu.
Vũ Văn Thừa Đức nhíu mày suy nghĩ một chút, cảm giác lời này càng khó chấp nhận, dò hỏi:
"Công tử là từ đâu nhìn ra những thứ này?"
Dạ Kinh Đường bằng cảm giác lâu năm dùng đao mà phán đoán, nói tỉ mỉ cũng nói không ra, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chờ ngươi cầm đao lâu năm, liền có thể cảm giác được, Ừm. . . đây chính là cảm giác Đao!"
". . ."
Vũ Văn Thừa Đức đã cầm đao hơn hai mươi năm, so với tuốc tác của Dạ Kinh Đường còn lớn hơn, nghe nói như thế, ánh mắt lập tức phức tạp, nếu không phải Tĩnh Vương ở đây, chỉ sợ sẽ so tay một chút với tên tiểu tử nói hươu nói vượn này.
Đông Phương Ly Nhân biết Dạ Kinh Đường lợi hại, thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, ánh mắt hoà hoãn lại, chân thành nói:
"Phá án thì phải có chứng cứ rõ ràng, chỉ dựa vào cảm giác, chỉ cần sai lầm một chút chính là oan sai kết án. Ngươi nói dùng đao, có thể cho ra giải thích xác thực hơn không?"
Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ, đem dù đưa cho Đông Phương Ly Nhân, kiểm tra vết tích hoa cỏ trong sân. . . Bởi vì mưa, thời gian lại qua đi hai ngày mới phát hiện, dấu chân trên mặt đất sớm đã biến mất, có thể tìm tới chỉ có vết tích đao kiếm không có cách nào biến mất.
Dạ Kinh Đường quan sát tỉ mỉ một hồi rồi phi thân đáp xuống bên ngoài tường viện. Đông Phương Ly Nhân cùng quan sai, đều nghi hoặc đảo mắt nhìn qua.
Xoạt ~
Ngoài tường vang lên tiếng rút đao, tiếp theo một thân ảnh phóng lên tận trời. Áo bào Dạ Kinh Đường bay tán loạn, một tay cầm đao như chim ưng giương cánh vồ thỏ, một đao đâm thẳng bụi hoa trong nội viện.
Táp ~
Lưỡi đao chuẩn xác chém vào dấu vết trên bụi hoa, lưỡi đao dừng lại, khuỷu tay phải đánh về bên cạnh.
Bành ~
Áo bào rung động!
Kế đó một đao lần nữa đâm ra, lướt qua cây cột ở mái hiên, cùng vết tích ở bên trên cây cột hoàn toàn ăn khớp.
Hình như đang giả tưởng người gặp nạn bị công kích, thoạt nhìn là thấy không đánh lại Dạ Kinh Đường, muốn bay lên tường viện chạy trốn. Dạ Kinh Đường lúc này cũng phi thân lên, cầm đao quét ngang, mũi đao đảo qua tường viện, gạch vụn rơi xuống đất, sau đó nâng lên tay trái, hướng về bên cạnh đập tới một chưởng, chỉ về cửa sổ phòng chính. . .
Đông Phương Ly Nhân cùng rất nhiều quan sai, mới đầu còn có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh liền hiểu được, đây là đang thôi diện lại quá trình gây án của hung thủ, ánh mắt dần dần hóa thành kinh ngạc.