Chương 225. Phải Tuân Theo Đổ Ước?
Mưa tạnh.
Dạ Kinh Đường mang theo cái túi, đi bộ trở về xưởng nhuộm, đã qua giờ cơm.
Rời khỏi kinh thành hai mươi ngày, nguyên bản đường đi cũ kỹ rách nát đã hoàn toàn thay đổi, bốn phía đều dựng thành lều, có thể thấy được một nửa cửa hàng đã được sửa chữa lại trùng kiến lên. Mặt đất có lẽ chuẩn bị đổi thành gạch xanh, những tấm gạch cũ hỏng trước kia đều được cậy lên, nhưng chưa làm xong nên mấp nhô đầy nước đọng.
Sau một hồi nhảy trái nhảy phải tránh vũng nước, đi vào trong ngõ hẻm song quế, chưa tới gần phòng, liền nghe trong nhà truyền đến tiếng:
"Cố gắng mà lau đi, lau xong mới có thể ăn."
"Chíp."
"Còn chíp chíp, suốt ngày ăn, đều đã béo tròn. . ."
"Chít chít. . ."
Nghe thấy thanh âm ngự tỷ nhẹ nhàng quen thuộc, cùng tiếng chim chim ủy khuất ngồi lẩm bẩm. Dạ Kinh Đường lộ ra ý cười, bước nhanh đi đến trước cửa sân, có thể thấy được trong viện sạch sẽ như lúc ban đầu, bồn cây dưa dưới kệ xanh um tươi tốt, phòng chính cùng phòng phía tây cửa đều mở.
Chiết Vân Ly thân mặc áo màu đỏ, phối thêm váy trắng có cánh đào, còn búi tóc lên cao như các tiểu cô nương, nhìn không mang theo nửa điểm khí chất giang hồ, càng giống như là cái tiểu khuê nữ nhu thuận lanh lợi, đang dùng chổi lông gà, quét dọn phòng chính:
"Ừm hừ hừm ~~ "
Bên phải trong phòng bếp, Lạc Ngưng thân mặc váy mùa hè màu xanh, phủ lấy tạp dề, đang cọ cái nồi đen ở trong góc; tóc dài đen như mực ngang eo, trên đầu cắm một cây trâm, đường cong mông eo uyển chuyển, phối hợp gương mặt tinh xảo như ngọc, nhìn tựa như một cô vợ quốc sắc thiên hương.
Chím béo xù lông, đứng tại bên cạnh vại gạo, chân đang dẫm lên một tấm vải, buồn bã ỉu xìu dùng chân lau vại gạo.
Làm xong đi về nhà, liền thấy hai dư đồ chịu khó dọn dẹp nhà cửa, thú cưng ở bên cạnh hỗ trợ, cảm giác. . .
Cảm giác có thể bị Bình Thiên giáo chủ đánh chết! Dạ Kinh Đường nhớ tới Bình Thiên giáo chủ, ý xấu trong lòng liền tan thành mây khói, đi vào nhà nhỏ.
"Chít chít!"
Chim chim như được đại xá, bỏ xuống khăn lau muốn bay ra ngoài, lại bị ánh mắt Lạc Ngưng ngăn cản.
Lạc Ngưng cũng không quay đầu, nhưng động tác lau đi chậm mấy phần.
Chiết Vân Ly quay đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mười phần tươi tắn, đang muốn nói chuyện, đã thấy Dạ Kinh Đường tay phải ôm băng vải, nhướng mày, vội vàng chạy đến cổng:
"Kinh Đường ca, làm sao ngươi lại bị thương rồi?"
Lúc đầu Lạc Ngưng lạnh như băng, nghe thấy lời này, lập tức xoay người lại, nhìn thấy tay phải Dạ Kinh Đường bắng bó như gãy xương, đáy mắt hiện lên vẻ ngưng trọng cùng lo lắng, buông xuống rẻ lau đi tới trước mặt:
"Ngươi xảy ra chuyện gì?"
"Buổi sáng xử lý chút ít sự tình, cùng người ta đánh một trận."
Dạ Kinh Đường đi vào trong nhà, lấy ra cái hộp trang sức, ném cho tiểu Vân ly một cái.
Chiết Vân Ly tiếp nhận hộp trang sức, nhưng vẫn chăm chú nhìn xem thương thế, khí sắc của Dạ Kinh Đường.
Lạc Ngưng từ khi biết Dạ Kinh Đường, liền chưa thấy qua Dạ Kinh Đường bị thua thiệt, Dù là Vô Sí Hào, Chu Anh hay Kiếm Vũ Hoa các loại, trên cơ bản đều là thong thả, cảnh tượng đánh nhau băng vải trở về vẫn là lần đầu gặp.
Lạc Ngưng lau lau bàn tay lên trên tạp dề, sau đó đem tay phải Dạ Kinh Đường cầm lên, nhéo nhéo xương ngón tay:
"Ngươi cùng ai đánh nhau? Là ai có thể đem ngươi đánh thành dạng này?"
Dạ Kinh Đường hoàn toàn không có chuyện, đơn thuần chỉ rách chút da ở mu bàn tay nhưng nữ vương gia để bụng, băng bó một trận thành nhìn như tay bị gãy.
Giờ đây mắt thấy Lạc nữ hiệp mang theo ánh mắt lo lắng, Dạ Kinh Đường hơi chút chần chừ, làm ra bộ dáng bị đau:
"Cùng người Thiết Phật Lĩnh đánh một trận, a! có đau một chút."
Lạc Ngưng thấy vậy lập tức ôn nhu đi không ít, đảo mắt phân phó:
"Vân Ly, ngươi đi trước mua chút gạo, ta xem thương thế cho Kinh Đường ca của ngươi."
"Được rồi."
Ánh mắt Chiết Vân Ly cũng có chút lo lắng, quan sát tỉ mỉ tay phải Dạ Kinh Đường vài lần, về sau mới đem chim chim chạy ra cửa.
Lạc Ngưng lôi kéo Dạ Kinh Đường đi vào phòng chính, ngồi xuống trên giường ở trước mặt, đem tay phải Dạ Kinh Đường gối lên trên đùi, lấy ra thuốc trị thương.
Dạ Kinh Đường ngồi quỳ trên giường, nhìn Lạc nữ hiệp lo lắng cởi ra băng vải, cảm thấy mình chút nữa sẽ bị đánh, hắn nghĩ nghĩ, tay trái ôm Lạc Ngưng.
Lạc Ngưng đang tìm thuốc nên ngồi thẳng mấy phần, đáy mắt lập tức hiện lên tia xấu hổ, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Dạ Kinh Đường chân thành nói:
"Ôm một chút, lúc ôm ấp không cho phép nổi giận, có chơi có chịu."
?
Lạc Ngưng cắn răng, cảm thấy tiểu tặc này chính là không tim không phổi, nhưng cuối cùng vẫn tuân theo đổ ước, đè xuống tức giân, tiếp tục cởi ra băng vải:
"Tới thời điểm này, ngươi còn không quên khinh bạc nữ tử, thực sự là. . . Ngươi gặp gỡ Nộ Mục Kim Cương rồi?"
"Gặp gỡ đệ đệ hắn Trình lão nhị."
Lạc Ngưng chớp chớp mắt, chưa nghe nói qua nhân vật này, cau mày nói:
"Trình lão nhị cũng là đỉnh tiêm cao thủ?"
"Không phải, một cái lưu manh đầu đường thôi."
" Lưu manh đầu đường có thể đem ngươi đánh thành dạng này? Ngươi uống rượu đứng không vững hay sao?"
"Không có rút đao, dùng nắm đấm đánh."
". . ."
Lạc Ngưng giương mi mắt, có chút khó hiểu:
"Thiết Phật Lĩnh là môn phái khổ luyện, ngươi cầm nắm đấm đi đánh người ta? Đao bị người ta trộm à?"
"Liền muốn thử công phu hoành luyện một chút, xem có bao nhiêu bá đạo, giang hồ đồn thổi lợi hại như vậy, cuối cùng vẫn bị ta đánh ngã."