Chương 242. Bị hạ dược? (2)
Bùi Tương Quân ngược lại là không có chú ý tới dị dạng của Dạ Kinh Đường, khẽ vuốt váy, ngồi xuống ngưỡng cửa sóng vai bên cạnh hắn, khuỷu tay chống trên đầu gối, nâng cằm lên, nhìn qua đèn lồng mờ nhạt lung la lung lay dưới mái hiên, hai đầu lông mày mang theo ba phần bất đắc dĩ:
"Đại bá mẫu của ngươi nói, Bùi gia ta vốn là bạc đãi ngươi, ngươi có ý trung nhân, liền không thể ép ngươi ở lại, nhưng Bùi gia không thể không có ngươi. Cho nên bảo ta nhanh tìm cô nương trong lâu, hứa gả cho ngươi, aizz. . . Thanh Long đường sẽ chọn ra một cô nương, tự ngươi nói một chút, ngươi có nhìn trúng ai không?"
Bùi Tương Quân nói đến đây, vụng trộm nhìn về phía Dạ Kinh Đường, muốn xem ý của hắn, kết quả phát hiện, Kinh Đường đang nhìn chằm chằm bờ môi nàng. . .
? !
Bùi Tương Quân mắt hạnh trừng lớn mấy phần, ngược lại là có chút luống cuống, ngồi thẳng mấy phần:
"Ta là. . . Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá loạn."
Dạ Kinh Đường lau mặt, đứng ngồi không yên:
"Không có không có, ta làm sao có thể bỏ mặc Bùi gia, việc này phải nhờ Tam Nương. . . nhờ Tam Nương giúp ta nói chuyện."
Bùi Tương Quân chớp chớp mắt, hơi chút chần chừ, lại nói:
"Nhưng mà ý tứ của đại bá mẫu ngươi, chính là để cho ta. . . Để cho ta đem ngươi giữ lại, ngươi nói ta nên làm gì đây?"
"Chung thân đại sự, phải do Tam Nương định đoạt, ta. . . Ta thế nào cũng được. . ."
"Ngươi thế nào cũng được? !"
Con ngươi Bùi Tương Quân trừng đến tròn trịa, có thể thấy được kinh ngạc ở đáy mắt.
"Không phải không phải, ý ta là. . ."
Dạ Kinh Đường cảm giác mình có chút lâng lâng, toàn bộ ý nghĩ đều nói ra bên ngoài, hắn đè xuống tạp niệm chỉnh lý suy nghĩ:
"Ừm. . . Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ta giúp đỡ Tam Nương, Tam Nương cẩn thận từng li từng tí đối với ta, trong lòng ta khẳng định không chỉ vì ‘hiệp nghĩa’. . . Nhưng những chuyện này, ta vẫn mong Tam Nương có thể từ góc độ của mình cân nhắc, đừng chỉ lấy góc độ Hồng Hoa Lâu mà suy xét. Tưởng tượng nếu như không có chuyện của Hồng Hoa Lâu, không có Đại bá mẫu thúc giục ngươi, ngươi chỉ là nữ nhi bình thường, có thể gấp gáp như vậy hay không, có muốn ủy khuất chính mình giữ ta ở lại Bùi gia không?"
". . ."
Lời này có thể tính là lời nói chạm tới trái tim.
Bùi Tương Quân quen biết Dạ Kinh Đường cũng không lâu, trong lòng cảm thấy rất tốt, nhưng bởi vì Dạ Kinh Đường không ở lại Bùi gia , cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều, cũng chỉ thời điểm ngồi thuyền cùng nhau mới ở chung một đoạn thời gian.
Dạ Kinh Đường ưu tú không có gì sánh kịp, quả thật để cho nàng muốn thời thời khắc khắc giữ ở bên người, nhưng dự tính ban đầu là bởi vì muốn giúp Hồng Hoa Lâu cùng Bùi gia, trong lòng mình có nhi nữ chi tình hay không, căn bản nói không rõ ràng.
Thấy Dạ Kinh Đường thẳng thắn như thế, Bùi Tương Quân chớp chớp mắt, đáy mắt lộ ra một vòng phức tạp, lại chống cằm, nhìn về phía đèn lồng lung la lung lay dưới mái hiên:
"Kinh Đường, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. . . Ta biết ngươi sẽ không bỏ chúng ta, nhưng càng như vậy, từ trong tâm ta liền càng cảm thấy quá lợi dụng ngươi, giống như không làm mà hưởng. . ."
Dạ Kinh Đường biết Tam Nương tâm tình không yên, định nói hai câu an ủi, nhưng bây giờ trong đầu đều là ‘Khuyên bảo’ !
Hoàn toàn không có cách nào chỉnh lý suy nghĩ hẳn hoi được, hắn chỉ có thể dùng tay áp chế đầu gối, nhìn chung quanh.
Bùi Tương Quân nghĩ linh tinh, đáy lòng suy nghĩ ngàn vạn, phát hiện Dạ Kinh Đường vẻ mặt vội vã, có chút u oán:
"Ngươi vội vã trở về bồi Ngưng nhi cô nương như vậy?"
"Ta. . ."
Dạ Kinh Đường hận không thể đem Tam Nương bên người ôm vào lòng, đợt xuân phát này quá đột ngột, dần dần cũng phát hiện là lạ.
Hắn tuyệt không phải loại quỷ đói này, vấn đề chỉ có thể xuất hiện bên trong viên thuốc vừa rồi hắn ăn. . .
Thuốc. . .
Đáy mắt Dạ Kinh Đường hiện lên một vòng khó có thể tin, xoay đầu lại:
"Tam Nương, có phải ngươi hạ dược với ta rồi hay không?"
"Hả? ?"
Bùi Tương Quân yếu ớt khó hiểu biểu cảm ngẩn ngơ.
"Ta biết Tam Nương là vì Hồng Hoa Lâu, nhưng ngươi sao có thể làm khổ chính mình, làm loại chuyện ngu xuẩn này chứ? Aizz, việc đã đến nước này, ta. . . Ta nhổ vào! Ta đang suy nghĩ cái gì thế này. . ."
? ?
Bùi Tương Quân thấy bộ dáng của Dạ Kinh Đường cổ cổ quái quái, ánh mắt không hiểu:
"Kinh Đường, ngươi bình tĩnh một chút. . . Ta hạ thuốc gì với ngươi chứ?"
Dạ Kinh Đường sờ lên mặt mình:
"Chính là thuốc vừa rồi, ta cảm giác. . . ừm. . ."
Bùi Tương Quân lúc này mới phát hiện mặt Dạ Kinh Đường có chút đỏ, đưa tay sờ lưng một cái. Gương mặt nóng hổi, hô hấp nóng giống như trâu đực động tình.
? !
Bùi Tương Quân ánh mắt kinh ngạc, hơi chút nghĩ lại, liền minh bạch, lông mày dựng đứng:
"Yêu nữ này!"
"Hả?"
Dạ Kinh Đường xoay đầu lại: "Cái yêu nữ gì? Thuốc Tam Nương hạ, là yêu nữ cho?"
"Cái gì mà ta hạ thuốc, ta hạ dược cho ngươi làm gì?"
Bùi Tương Quân hết sức nghiêm túc, đem hộp thuốc lấy ra:
"Thuốc này là cái hồ ly Bình Thiên Giáo kia lấy. Ta tận mắt thấy nàng lôi kéo Vương phu nhân, xin thuốc này, sau đó ta nói đưa ta để ta đưa ngươi, phản ứng của nàng còn rất kì lạ, không chịu cho, trách không được. . . Thì ra là có loại chủ ý này!"